《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 17:
Lần đầu tiên Ngôn Băng Vân nhìn thấy uy lực của Thấu Cốt Thanh là vào năm mười bảy tuổi, thời điểm Bệ hạ cho giải hai tên tử tù đến cho Phí Giới thử độc.
Lúc đó y còn chưa được thăng quan, cùng một nhóm thiếu niên khác được nuôi dưỡng ở Giám Sát Viện đến xem náo nhiệt.
Đều là những thiếu niên cùng tuổi với nhau, được nuôi dưỡng trong Giám Sát Viện để trở thành một kẻ vô tâm.
Ngôn Băng Vân là người xuất chúng nhất trong đám trẻ này, trên tay đã dính máu của vài người rồi, cho nên cũng không cảm thấy giết người là một chuyện gì quá ghê gớm.
Thời điểm những thiếu niên chen nhau đứng bên ngoài dược phòng của Phí đại nhân, còn đang hi hi ha ha bàn luận với nhau xem tên tử tù kia có thân phận gì trong triều.
Bí mật gì Giám Sát Viện cũng đều biết, cho nên bọn họ cũng phá lệ nói không kiêng nể gì, khiến cho câu chuyện càng ngày càng li kì, đến mức khi Ngôn Băng Vân hồi tưởng lại đều cảm thấy thời niên thiếu của y dường như không có chuyện gì vui vẻ.
Thế nhưng rất nhanh sau đó tất cả tiếng cười đều trở nên im lặng.
Ngôn Băng Vân chưa từng thấy qua có kiểu chết thống khổ như vậy, người trúng độc ban đầu sắc mặt chuyển màu đỏ thẫm, không thể khống chế tay chân của mình, sau đó là toàn thân co rút, đại tiện tiểu tiện cũng không tự điều khiển được, bắt đầu tru tréo lên như dã thú rồi kịch liệt giãy giụa, cuối cùng là các khớp xương đều cứng lại, thân thể như xác sống, sắc mặt xanh xám, khốn khổ mà chết đi.
Toàn bộ quá trình đại khái kéo dài khoảng sáu canh giờ, theo như Phí đại nhân đã nói, võ công càng cao thì càng được chết nhanh hơn một chút, cũng càng thống khổ hơn.
Cuối cùng thường là bởi vì cổ họng và bắp thịt toàn thân đều co cứng, không thở nổi mà chết.
Ngôn Băng Vân vẫn nhớ rõ thời điểm hai thi thể kia được mang ra, tất cả thiếu niên trong Giám Sát Viện đều bất giác lui lại hai bước, chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn đứng tại chỗ, thất thần nhìn hai người kia toàn thân sưng phù xanh tím, gương mặt khó phân biệt được ngũ quan.
Khi đó quyền chấp chưởng Giám Sát Viện vẫn thuộc về Lương Thiệu.
Ngôn Băng Vân nhớ kĩ thần sắc của lão nhân, ông căm ghét nhìn thoáng qua Phí Giới, sau đó lại liếc mắt nhìn Trần Bình Bình đang cung kính đứng hầu một bên.
"Chuyện này là thế nào?"
Trần Bình Bình ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Lương công, đây chính là kết cục chúng ta chuẩn bị sẵn cho Tào Trọng Côn."
Ngôn Băng Vân đã nhớ câu nói này gần mười năm.
Tay của y đột nhiên đưa ra từ trong bóng tối, lặng yên không chút tiếng động đâm vào lưng của một thị vệ.
Thanh chủy thủ kia cực mỏng lại cực sắc, Ngôn Băng Vân hạ thủ vô cùng chuẩn xác, thị vệ kia thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau, trái tim đã bị đâm xuyên qua.
Ngôn Băng Vân vững vàng đỡ lấy thi thể, im lặng lôi người vào chỗ ngoặt rồi giấu đi, sau đó làm như không có chuyện gì thay thế vị trí của hắn.
Chẳng biết từ khi nào đã thay được chế phục nội thị, chủy thủ bị y giấu trong tay áo, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không kịp dính vào.
Y đứng dưới cửa không được bao lâu thì có người chạy đến thay ca, từ xa đã hô "Lão Triệu".
Ngôn Băng Vân hơi cúi thấp đầu, nửa gương mặt đều giấu dưới nón lính, mơ hồ đáp lại một tiếng "Lão Triệu" này.
Chỉ cảm thấy có một người nồng nặc mùi rượu nhào đến ôm bả vai y, "Đi, chúng ta đi đánh bạc thôi, lão Hà đang đợi rồi!"
Ngôn Băng Vân vuốt vuốt cuống họng nói ra mấy tiếng từ cổ: "Ngươi cũng đi đánh bạc thì ai ở đây canh giữ?"
Người kia sửng sốt một chút, cảm giác có gì đó không đúng: "Ngươi làm sao vậy?"
Ngôn Băng Vân vội vàng ho khan vài tiếng, vùi mặt vào khuỷu tay: "Khụ khụ...!Phong hàn!"
"À." Người kia dường như đã uống nhiều đến mức hồ đồ rồi, cũng không truy hỏi đến cùng, "Còn canh giữ cái gì nữa a, ý của Sở đại nhân ngươi vẫn không hiểu sao? Cổng này chúng ta đừng canh nữa, nếu như gặp phải người không nên gặp thì cái mạng nhỏ này của ngươi còn giữ được nữa không?" Vừa nói vừa lại gần, thanh âm cực nhỏ nói: "Nghe nói một lát nữa Đoan Vương sẽ nhập cung."
Ngôn Băng Vân vừa nghe thấy hai chữ "Đoan Vương" đã suýt chút nữa không khống chế được thân thể run lên bần bật.
Sau đó mới khôi phục lại tinh thần, hung hăng khắc chế.
Đoan Vương Bắc triều, chính là thứ tử Tào Ninh không được Tào Trọng Côn sủng ái kia.
Năm đó Tào Ninh đi theo huynh trưởng đến Sơn Đông đánh một trận với Tạ Doãn, quả thực là thất bại thảm hại, Tạ Doãn cũng bởi vì vậy nên mới được sắc phong làm Đoan Vương.
Tào Trọng Côn đại khái là nhục nhã vì đứa con thứ này, vậy mà cũng phong cho hắn làm Đoan Vương.
Cứ nghĩ đến thôi là lại không khỏi tức giận.
Cánh cổng này là đường phải đi nếu muốn thông hướng nội cung, ngày trước Ngôn Băng Vân muốn tiến cung diện kiến đều phải đi qua còn đường này.
Từ sau khi tử sĩ trong Giám Sát Viện công phá nội cung xông vào tẩm điện của Tào Trọng Côn năm đó, lão tặc này liền vô cùng sợ chết.
Thế nhưng mấy ngày nay Ngôn Băng Vân đã điều tra, phát hiện cổng này rất hay buông lỏng việc canh gác, đơn giản là thùng rỗng kêu to, trong lòng cũng xác nhận được bảy tám phần chuyện "Tào Trọng Côn bệnh nặng".
Bây giờ nghe được ngay cả tên Sở Thiên Quyền thân cận với lão tặc kia nhất cũng bỏ mặc cho thị vệ lười biếng, y lại càng xác nhận chắc chắn hơn.
Tào Trọng Côn sợ là không qua khỏi rồi, Tào Ninh đã được truyền nhập cung, chắc hẳn là Sở Thiên Quyền cũng đã về phe hắn.
Ngôn Băng Vân đang tự suy nghĩ, nhất thời không để ý bị người kia kéo lại.
Y gầy hơn hẳn so với lão Triệu vừa rồi, con ma rượu này cuối cùng cũng nhận ra: "Ngươi...!Ngươi không phải lão Triệu! Có ai ——"
Miệng hắn mở cực lớn, một câu "Có ai không" khó khăn kẹt trong cổ họng, một đạo hàn quang bỗng lóe lên xẹt qua cổ hắn.
Vết cắt vô cùng sâu, máu lập tức trào ra, còn chút máu còn lại chảy xuống khí quản, cổ hắn chỉ còn lại tiếng ùng ục ùng ục làm cho hắn hít thở không thông.
Con ma rượu này đau đớn mở to hai mắt nhìn, vươn tay muốn nắm lấy Ngôn Băng Vân, bàn tay đầy máu gần như cọ lên người y.
Ngôn Băng Vân lui lại một bước, thờ ơ bước qua một bên, kẹp thanh chủy vào khuỷu tay sau đó nhẹ nhàng miết một cái, lau sạch vết máu trên chủy thủ.
Hắn không để ý con ma rượu đang nằm trên đất co giật vì mất máu, xoay người nhìn sang nơi cao nhất cách đó không xa, một tòa chủ điện thắp đèn đuốc sáng rực.
Sở Thiên Quyền đang ngồi ngay ngắn trong chủ điện, chờ vị khách quý đêm nay.
Trong điện có một sự yên tĩnh lạ thường.
Sự yên tĩnh này cũng không phải bởi vì không có người, ngược lại thì trong điện đều toàn là người.
Thái y quỳ một hàng trong nội điện, từng người một đều run cầm cập không ai dám nói gì.
Sở Thiên Quyền ở ngoại điện nhìn vào, chỉ thấy loáng thoáng một thân ảnh béo mập nằm trên giường, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng rên rỉ yếu ớt.
Toàn bộ nội điện đều tràn ngập một mùi giống như mùi thịt thối rữa, dường như báo hiệu cái chết.
Hai tỳ nữ nơm nớp lo sợ quỳ gối bên giường, tốn công đút từng thìa thuốc chẳng có tác dụng gì vào miệng hắn.
Sở Thiên Quyền nhíu mày, vô số lần quay người hỏi tiểu thái giám ở bên cạnh: "Điện hạ vẫn chưa tới sao?"
Tiểu thái giám kia còn chưa kịp trả lời, một âm thanh khác đã truyền đến từ phía xa xa bên ngoài điện: "Bản vương tới rồi, đã để Sở đại nhân chờ lâu!"
Trong điện vừa nghe xong liền lập tức loạn cả lên, Sở Thiên Quyền lập tức đứng dậy, ngay cả một hàng Thái y đang quỳ gối bên giường của Tào Trọng Côn cũng đều lo sợ bất an, từng người một trao đổi ánh mắt với nhau.
Tào Trọng Côn nằm bên giường khó khăn lặng lẽ mở mắt, trong cổ phát ra mấy tiếng nghe không rõ, tựa như đang muốn nói gì đó.
Sở Thiên Quyền lập tức biến sắc, tỳ nữ đang mớm thuốc kia cũng nhanh chóng đút hết thuốc cho Tào Trọng Côn, thìa sứ cơ hồ muốn chọc cả vào yết hầu của lão, khiến lão ta kìm nén đến mức mặt đỏ lên, miệng phát ra mấy thanh âm yếu ớt.
Đoan Vương Tào Ninh lập tức bước vào trong điện.
Người này tuổi tác không lớn lắm, so với Đoan Vương của Nam triều thì cùng lắm là cách nhau hai tuổi, thế nhưng thân hình lại mập hơn Tạ Doãn gấp bội, đi hai bước đã thở hồng hộc.
Trên cằm giống như có cả ngàn lớp thịt, vừa đi vừa rung, nhìn qua đã cảm thấy vừa xấu xí vừa buồn cười.
Dáng đi của hắn cũng không được khá cho lắm, đều là thịt mỡ đè lại làm cho chậm chạp, tương truyền cũng vì điều này mà Tào Trọng Côn mới không thích hắn.
Trước kia Sở Thiên Quyền đối đãi với hắn cũng gần như bất âm bất dương, nhưng hôm nay lại thay đổi tính tình, đích thân đi tới trước điện, giúp Tào Ninh bước qua ngưỡng cửa đại điện, lại cẩn thận chăm chú hầu hạ hắn ngồi, lúc này mới ngoắc tay ra hiệu cho các Thái y đi tới.
Các vị Thái y đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lo sợ không yên quỳ gối trước Tào Ninh, không dám phát ra một tiếng động.
Tào Ninh thở hổn hển hai tiếng, đôi mắt nằm trên gương mặt dữ tợn cơ hồ nhìn không ra, duỗi bàn tay mập mạp như cây quạt hương bồ ra lau mồ hôi trên trán, cũng không hỏi gì, vẫy tay cho tất cả Thái y đều lui xuống.
Các Thái y thi nhau dập đầu, nơm nớp lo sợ lui ra khỏi điện, Sở Thiên Quyền lại dặn dò tiểu thái giám hai câu rồi cũng ra lệnh cho hắn lui ra.
Tào Ninh liếc hắn một cái: "Sở đại nhân, cũng không cần phải đuổi cùng giết tận như vậy."
Sở Thiên Quyền lúc đầu không đáp lời hắn, một hồi lâu sau gạt ra ý cười, quay đầu dâng cho hắn một chén trà: "Thế cục chưa định, Điện hạ vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Tào Ninh: "Phải, vẫn là Sở đại nhân suy tính kĩ càng."
Hắn nhận lấy chén trà, nhưng lại không uống, vẫn đặt trên bàn như cũ, "Di chiếu của Phụ hoàng ta đã ghi lại xong chưa?"
Sở Thiên Quyền lập tức khom người lui lại một bước, cung cung kính kính lấy ra một mảnh gấm lụa được cuộn lại từ trong tay áo: "Chúc mừng Điện hạ!"
Tào Ninh cơ hồ hơi ngơ ngác một chút, nhất thời chưa dám lấy mảnh gấm lụa kia.
Lập tức từ trên giường truyền đến thanh âm kịch liệt giãy giụa, Tào Trọng Côn không biết lấy đâu ra khí lực hất đổ bát thuốc.
Bát sứ rơi trên mặt đất kêu "leng keng" rồi vỡ nát, Tào Ninh đột nhiên bị thanh âm kia làm cho giật mình, trong ánh mắt bỗng phát ra sự tàn nhẫn, khí thế hung hăng cầm lấy cuộn gấm từ tay Sở Thiên Quyền, chỉ mở ra xem một chút, khuôn mặt mập mạp hoàn toàn bị cuồng hỉ che lấp.
"Tốt...! Tốt!" Tào Ninh đưa tay đỡ Sở Thiên Quyền đứng dậy, người lại giống như bị dính vào ghế nhất thời không dậy nổi, trông dáng vẻ vô cùng buồn cười.
Sở Thiên Quyền tự giác nhanh chóng đứng lên, Tào Ninh kéo tay hắn qua, sốt ruột nói, "Sở khanh làm vô cùng tốt!"
Tào Trọng Côn tựa hồ đã biết rõ trong lòng những gì đang phát sinh ở ngoại điện, chỉ là không nói ra được.
Toàn thân lão đều co quắp, con ngươi trợn trừng nhìn thẳng, trong cổ chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng khàn khàn mà người khác nghe không hiểu được, ngay lập tức đã bị hai tỳ nữ mà Sở Thiền Quyền an bài ấn xuống.
Lão ta vô lực an tĩnh hơn một chút, đôi mắt lại trừng lên như sắp chảy máu, giống như có lệ quỷ đang đứng tại nơi không ai chú ý tới ở góc giường nhìn chằm chằm lão.
Một khuôn mặt tái nhợt quen thuộc chăm chú không dịch chuyển con ngươi mà nhìn lão.
Ngôn Băng Vân biết Tào Trọng Côn nhìn thấy y, có điều y cũng không thèm để ý.
Dựa theo tình cảnh vừa thấy thì bất luận là y có động thủ hay không, đêm nay Tào Trọng Côn đều chắc chắn phải chết.
Nhưng y vẫn nhìn Tào Trọng Côn chằm chằm, khóe miệng thậm chí còn treo một nụ cười.
Y im lặng nghiêng đầu một chút, giống như một hài tử ngây thơ đang xem một câu chuyện cực kỳ thú vị, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra sự khoái chí tàn nhẫn.
Y chậm rãi chỉ chỉ Tào Ninh, sau đó đặt tay lên cổ mình, nhanh chóng làm động tác giống như chém giết.
Mí mắt của Tào Trọng Côn giống như muốn rách ra, lại không nói ra được âm thanh nào.
Ngón tay của Ngôn Băng Vân đụng vào bình sứ đựng Thấu Cốt Thanh trong tay áo, sát ý ngập trời đều hướng về phía Tào Ninh đang nói chuyện.
Tào Ninh: "Tình hình Nam triều bên đó thế nào rồi? Phạm Nhàn đó rốt cuộc là muốn thế nào?"
Sở Thiên Quyền vẫn khom lưng như cũ: "Điện hạ cũng không cần quá để ý, Phạm Nhàn hắn cũng chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, vừa vặn mượn tay hắn để trừ khử Vinh Vương, Điện hạ liền có thể kê cao gối ngủ rồi."
Tào Ninh: "Mượn tay hắn?"
Sở Thiên Quyền: "Ta đã lan truyền tin tức, lúc này Phạm Nhàn đã tin tưởng Bệ hạ sẽ truyền ngôi cho Vinh Vương.
Mấy tháng nay hắn đã tập kết Thảo Mãng Bang tiềm phục tại Bắc đô, đơn giản là muốn thừa dịp Bệ hạ bệnh nặng, đục nước béo cò.
Ngay sau khi Bệ hạ băng hà, Phạm Nhàn nhất định sẽ ra tay giết Vinh Vương trước tiên, đến lúc đó thế cục đại loạn, hắn sẽ tận dụng để nắm lấy Bắc đô."
Tào Ninh "xùy" một tiếng bằng lỗ mũi: "Chỉ dựa vào đám người Thảo Mãng trong tay hắn?"
Vẻ mặt của Sở Thiên Quyền nghiêm túc: "Điện hạ có điều không biết, tên gian tế Ngôn Băng Vân chính là được Phạm Nhàn cứu đi.
Có y ở đây, tuyến phòng ngự của Bắc đô cũng chỉ như trò đùa mà thôi, Phạm Nhàn muốn lấy lại Bắc đô quả thật là không khó.
Ta dứt khoát tặng hắn một món lễ vật lớn, đến bây giờ hắn vẫn còn cho rằng thống soái quân tuần phòng vẫn còn trong tay hắn."
"..."
Thật đúng là rất để mắt đến ta.
Ngôn Băng Vân nằm trên xà nhà suýt chút nữa thì cười thành tiếng.
Lực lượng phòng thủ ở Bắc đô thả lỏng hơn quả nhiên chỉ là một cái bẫy.
Sở Thiên Quyền cười đắc chí, giống như Phạm Nhàn đã thua trong tay hắn.
Tào Ninh cũng cười hai tiếng, sau đó lại lập tức trầm ngâm nửa khắc, lại nói: "Bản vương vẫn không rõ, Phạm Nhàn rốt cuộc muốn làm gì? Cứ cho là hắn lấy lại được Bắc đô thì sao? Hắn tứ cố vô thân, bản vương chỉ cần động một ngón tay cũng có thể khiến hắn chết tại Bắc đô, hắn hà tất phải vậy? Ta nghe nói hắn ta trí kế vô song, không giống loại người sẽ làm ra chuyện liều lĩnh thế này, chẳng lẽ hắn còn có kế hoạch khác?"
Bên môi Sở Thiên Quyền vẫn còn đọng lại ý cười mỉa mai: "Phạm Nhàn này quả thực là có mấy phần mưu lược.
Hắn làm sứ giả đi từ Kim Lăng đến Bắc đô, một đường trải qua hai mươi tư tòa chủ thành giao giới Nam Bắc, mỗi vị chủ soái đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Hắn dự tính rất tốt, nếu hắn lấy lại được Hoàng thành, vậy thì sẽ có hai mươi tư vị tướng lĩnh hô ứng từ Bắc thượng thẳng đến Lạc Dương.
Đến lúc đó hắn lại ép bức Kim Lăng, vậy thì thiên hạ này chẳng mấy chốc sẽ là của hắn."
Tào Ninh có hơi ngơ ngác, sau đó mới phát giác ra có gì đó vô cùng buồn cười: "Cứ cho là hai mươi tư vị chủ soái kia đều đã mê muội đầu óc, cũng coi như bọn chúng thật sự hô ứng, thế nhưng vị ngồi trên long ỷ của Nam triều kia còn có thể dung được hắn sao? Quả thực là thiếu niên mơ mộng."
Sở Thiên Quyền