Mặc dù Ngôn Băng Vân đã thăng thêm hai bậc chức, nhưng Trần Bình Bình cũng không giao cho y bất kì thực vụ gì.
Nhưng bất luận là thế nào thì hiện nay y được tính là cùng cấp bậc với Đề Ti, ở trong viện có biệt thất riêng, còn có một tiểu viện nữa.
Đã không có công vụ thì cũng không có người nào lui tới, bình thường vô cùng thanh tịnh, giống như trong Giám Sát Viện không hề có sự tồn tại của y.
Y đun bầu rượu ngồi một mình trong viện, mặc dù tuyết rơi rất lớn nhưng y chỉ mặc một thân đơn y, mộc mạc như trăng, cơ hồ tan thành khoảng đất trong tuyết trắng.
Bầu rượu ấm rồi cũng không uống, chỉ lấy ra để rửa kiếm thôi.
Rượu nóng, thân kiếm cũng nóng, tuyết rơi xuống liền lập tức tan thành nước, lại được y dùng vải lụa cẩn thận lau đi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, giống như trên đời này chỉ có duy nhất việc ấy là quan trọng.
Phạm Nhàn nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng nhịn không được khẽ ho khan một tiếng, nhắc nhở hắn vẫn còn tồn tại.
Ngôn Băng Vân không ngẩng đầu, ngay cả động tác lau kiếm cũng đều chưa từng trì hoãn, giống như đã sớm biết hắn ở trong viện.
"Phạm đại nhân, biệt lai vô dạng."
Phạm Nhàn từ góc tối bước tới, thoải mái đến trước mặt Ngôn Băng Vân, tiện tay phất tay áo lướt qua tuyết trên ghế, tự nhiên giống như nhà mình vậy, thấy Ngôn Băng Vân không uống rượu liền tự mình châm một chén.
Ngôn Băng Vân rốt cuộc cũng chịu nhìn hắn một cái, "Trước kia từng nghe nói Phí đại nhân thiên vị ngươi nhất, hiện giờ xem ra lời đồn ấy cũng không ngoa."
"Bởi vì ta thông minh nhất nha." Phạm Nhàn giao hoạt trừng mắt nhìn y, "Ngươi biết ta ở trong Giám Sát Viện?"
Ngôn Băng Vân rũ mắt, không nhắc đến những lời của Chu Dĩ Đường đã nói, xem như thừa nhận.
Phạm Nhàn phủi phủi tuyết trên đầu vai mình, lại nhìn thấy trên vai và lông mày của Ngôn Băng Vân cũng đọng lại một tầng, không khỏi nhếch khóe miệng: "Ngôn đại nhân thật có nhã hứng."
Ngôn Băng Vân lại không đáp lời hắn, chỉ phất kiếm của mình qua cực kì nhanh, đầu kiếm xoay một cái, mũi kiếm cơ hồ đâm đến dưới mũi Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn lại vô cùng bình tĩnh, vậy mà không né không tránh, chỉ nhìn xem thanh kiếm giữ thăng bằng, tựa hồ chỉ mượn một đoạn tuyết quang để xem đã lau sạch hay chưa, sau đó y bỗng nhiên thu kiếm vào vỏ, lúc này lại dùng vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra nhìn Phạm Nhàn: "Có Phí Giới ở đây, ngươi đương nhiên có thể tự nhiên lui tới, lại nhất định phải tới gặp Ngôn mỗ ——"
Ngôn Băng Vân dừng một chút, lãnh đạm nói: "Chuyện gì?"
"Ngày đó ở Bắc đô..." Phạm Nhàn chỉ nói nửa câu, sau đó lại dừng lại, cũng không nói tiếp vế sau.
Hắn tựa hồ muốn tạ lỗi với Ngôn Băng Vân về chuyện ở Bắc đô, nhưng lại không có cách nào mở lời được.
Ngôn Băng Vân kỳ thật cũng không thèm để ý: "Ta vẫn luôn chấp niệm lão ta nhất định phải chết, ngươi không cần lo lắng."
Phạm Nhàn sờ mũi một cái, ngạc nhiên nói: "Ngươi rốt cuộc làm thế nào..."
Ngôn Băng Vân trong một ngày bị một vấn đề đến hai lần, cũng không chê phiền, bình thản đáp: "Trần Bình Bình."
Phạm Nhàn "A" một tiếng, quả nhiên không có chút ngạc nhiên nào: "Vậy ta cũng phải tạ ơn ông ta vì đã thông đồng với địch quốc nên mới có thể xách ngươi về đây, nếu không chắc Tam ca sẽ làm thịt ta mất."
Ngôn Băng Vân nghe vậy liền giật mình, do dự một lát mới nói: "Khi đó...!Hắn cũng ở Bắc đô sao?"
"Không có, huynh ấy không có khả năng phân thân như vậy." Phạm Nhàn lại châm cho mình một chén, "Kỳ thật không cần huynh ấy đưa người tới thông truyền, thời điểm hai mươi tư vị chủ soái biên thành đưa người lác đác đến ta đã phát giác có gì đó không đúng, cho nên ta..."
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, ý thức được mình nói sai rồi —— Biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn lệnh cho Ngôn Băng Vân nhập cung hành thích, lúc rút lui cũng không có mảy may một ý nghĩ nào muốn cứu Ngôn Băng Vân.
Mặc dù là vậy nhưng khi Ngôn Băng Vân trở về Giám Sát Viện vẫn kín như bưng, chưa từng nói nửa lời gây bất lợi cho Phạm Nhàn.
Ngôn Băng Vân thấy hắn hơi bối rối lại thấy buồn cười.
Phạm Nhàn không phải loại người mềm lòng như vậy, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đồng liêu hay gì cũng đều có thể hi sinh, đây là tín điều từ trên xuống dưới của Giám Sát Viện, đổi lại là Ngôn Băng Vân, y cũng sẽ làm vậy.
Dù sao lúc ấy Phạm Nhàn đã tự tay đâm Ngôn Băng Vân một đao, chỉ cần có chỗ cần dùng Ngôn Băng Vân, hắn vẫn sẽ mở miệng mà mặt không đổi sắc.
Có thể khiến hắn phản ứng như vậy, trừ phi là vì người kia.
Ngôn Băng Vân nhớ tới lời vừa rồi của hắn, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Đoan Vương vì thế mà khiển trách ngươi?"
Phạm Nhàn nhíu mày: "Dùng hai chữ khiển trách thì cũng hơi nhẹ rồi."
Ngôn Băng Vân rũ mặt: "Ta còn tưởng rằng, hắn sẽ hận ta đến tận xương tủy."
"Cái này à..." Phạm Nhàn bật cười một tiếng, giống như cảm thấy buồn cười, "Ta thật sự không ngờ tới đấy, thì ra người hạ Thấu Cốt Thanh với huynh ấy lại là ngươi."
Gương mặt của Ngôn Băng Vân như ngậm sương, không để ý tới lời này.
Phạm Nhàn rũ tay: "Ban đầu ta cũng cảm thấy thuận tay ném ngươi cho Tào Ninh cũng coi như báo thù cho huynh ấy.
Nào ai biết huynh ấy hận ngươi là hận thật, mà yêu ngươi lại càng thật hơn.
Ngược lại lại đổi thành ta là kẻ nhiều chuyện, bị huynh ấy giáo huấn cho một trận, chân cũng suýt nữa bị huynh ấy đánh gãy rồi."
Khóe môi của Ngôn Băng Vân khẽ cong lên, chỉ là một động tác nhỏ khó có thể nhìn ra: "Hắn làm sao nỡ đánh gãy chân của ngươi."
Phạm Nhàn nhìn y một cái, không nói gì.
Ngôn Băng Vân: "Hắn dẫn theo Chu Dĩ Đường ngàn dặm chạy về từ Tây Bắc, không phải vì muốn cứu ngươi một mạng sao? Nếu không vì như vậy, hắn làm Thái tử để làm gì chứ."
Hắn rõ ràng là ghét Kim Lăng nhất.
Ánh mắt của Phạm Nhàn chợt sáng lên, có chút thú vị nhìn y: "Xin lắng tai nghe."
Thanh kiếm của Ngôn Băng Vân đặt ngang trên đầu gối, đột nhiên đưa tay gỡ bầu rượu ra, gác trên bàn.
Lửa than quá vượng, bông tuyết rơi xuống nhanh chóng hóa thành một đám khói.
Ngôn Băng Vân thất thần nhìn một hồi, giống như sợ lạnh, nắm chặt tay lại.
"Kế sách ngày đó của Phạm đại nhân mặc dù liều lĩnh nhưng cũng không phải không có khả năng thực hiện.
Ta để Ngô Sở Sở lại cho ngươi, tương đương với việc giao bằng chứng của Ngô Phí tướng quân cho ngươi, chỉ cần ngươi giành lại được Bắc đô, công bố chân tướng với cả thiên hạ, hai mươi tư chủ soái biên thành nhất định sẽ đi theo ngươi khởi sự.
Nhưng ngược lại ngươi lại muốn giành Kim Lăng, ta không tin ngươi thật sự ngu xuẩn như vậy.
Cho nên ta đoán, ngươi còn phái người đến chỗ của Cam Đường tiên sinh."
Phạm Nhàn cười một tiếng: "Lúc ấy không có nói cho ngươi, xin lỗi."
Ngôn Băng Vân không hề để bụng chuyện hắn giấu giếm hôm đó: "Ta cũng không nói bí mật trong An Bình lệnh cho ngươi, Phạm đại nhân, chúng ta giống nhau."
Phạm Nhàn: "Ngươi sợ sau khi ta biết được bí mật trong An Bình lệnh liền sẽ không coi Ngô Sở Sở ra gì nữa? Xem ra Ngôn đại nhân vẫn là người giữ chữ tín, Ngô Phí tướng quân trên trời có linh, chắc cũng có thể an nghỉ rồi."
Ngôn Băng Vân hơi nghiêng đầu, không nói là phải, cũng không nói không phải.
Phạm Nhàn lại nói, "Hay là, ngươi thiên vị Tam ca của ta."
"Long hổ tranh đấu, huynh đệ cũng có thể hại nhau.
Hắn dễ mềm lòng như vậy, ta đương nhiên muốn đề phòng thay hắn một chút."
Phạm Nhàn tặc lưỡi: "Chẳng trách huynh ấy hận ngươi như vậy mà vẫn không nỡ giết ngươi."
Ngôn Băng Vân không để ý tới hắn, lại nói tiếp: "Ngươi đã đoán đúng chuyện năm đó Cam Đường tiên sinh và Lương công trở mặt có liên quan đến chuyện Duệ Vương thật Duệ Vương giả, chắc chắn hắn sẽ giúp ngươi xuất binh.
Lại không ngờ rằng Đoan Vương lại nghe lời của ta, thật sự đến tìm Cam Đường tiên sinh.
Ở nơi đó hắn gặp người của ngươi, lập tức biết được kế hoạch của ngươi, trong lòng liền biết có điều không ổn, cho nên lập tức bí mật báo cho hai mươi tư vị chủ soái, cắt đứt liên lạc giữa ngươi và bọn họ.
Nhưng lão tướng kia phần lớn là người cũ của Thái tử Ý Đức, có lẽ ngươi có thể lợi dụng nỗi hận của bọn họ để khuyên phục bọn họ tập kích Bắc đô cùng ngươi, nhưng ngươi lại kém xa một câu nói của Đoan Vương.
Chắc hẳn thời điểm Phạm đại nhân vội vàng rút lui ngày đó cũng đã minh bạch, không chịu cứu ta cũng là vì hận ta cản trở, làm hỏng đại sự của ngươi, đúng không?"
Trong mắt Phạm Nhàn thoáng hiện ra một tia u ám, nhưng rất nhanh liền biến mất: "Bây giờ cũng không cần nói những lời này nữa.
Ngày đó ta làm sao có thể ngờ tới Trần Bình Bình lại dám tư thông với Bắc triều? Lại làm sao biết được ông ấy lại cho người ngầm theo dõi ta? Mặc dù ngươi làm hỏng đại sự của ta, nhưng cũng trời xui đất khiến cứu ta một mạng, tính ra là ta vẫn nợ ngươi một mạng này."
Hắn nâng chén rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Ngôn Băng Vân trầm mặc một hồi, cũng đưa tay lấy cầm chén rượu, uống một hơi cạn, "Cứu ngươi một mạng là Đoan Vương, không phải ta.
Nếu ngày đó ngươi thật sự bị vây tại Bắc đô không thể ra được, chỉ sợ hiện tại ta càng không có mặt mũi tới gặp hắn."
Phạm Nhàn: "Chỉ là từ đầu đến cuối ta vẫn không nghĩ ra được, rốt cuộc là vì sao Tam ca lại biết chuyện Trần Bình Bình thông đồng với địch quốc? Huynh ấy cũng không chịu nói cho ta, Ngôn đại nhân liệu sự như thần, chắc hẳn trong lòng đã đoán ra?"
Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Lúc ấy hắn không biết."
"Vậy vì sao lại ngăn ta?"
"Bởi vì Lương công, lại bởi vì lệnh tôn (*) nữa."
(*): lệnh tôn ở đây là chỉ Phạm Kiến (cha nuôi của Phạm Nhàn).
Sắc mặt Phạm Nhàn chợt biến đổi, ngồi thẳng người dậy.
"Nếu như ngươi tùy tiện vạch trần chân tướng dời về phía Nam năm đó thì sẽ đẩy Lương công tới chỗ nào? Lại đẩy mười hai đại thần năm đó đến chỗ nào? Ngươi đừng quên, Phạm lão đại nhân cũng là một trong số mười hai đại thần năm đó."
Ngôn Băng Vân hời hợt nói ra hai câu, lại khiến Phạm Nhàn thốt nhiên biến sắc, gân xanh trên trán giật lên mấy lần, hắn hung hăng đè nén cảm xúc từ đáy lòng, cũng không đáp lời.
Ngôn Băng Vân lại nói tiếp: "Trong số mười hai vị đại thần, có sáu người đã lên Tây phương, ba người được thờ ở Thái miếu, đã là vinh cực nhân thần.
Trong số những người còn sống, tính cả lệnh tôn tổng cộng chỉ có ba người còn trong triều, môn sinh của họ cũng đã thành quan trong triều.
Chỉ cần một câu của ngươi liền có thể xóa hết những công trạng của họ trong kiếp này, biến bọn họ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Chiêu.
Ngoại trừ lấy cái chết để tạ tội, ta thực sự không nghĩ được bọn họ còn có thể làm gì để đối mặt với người trong thiên hạ.
Đến lúc đó cục diện sẽ mất khống chế đến mức độ nào, không ai có thể đoán được.
Có lẽ ngươi cảm thấy triệt để quấy đục loạn thế, phá đi đắp lại mới là tốt nhất, thành tựu của ngươi thiên thu bá nghiệp.
Nhưng hắn không nghĩ như vậy."
Ngôn Băng Vân dừng lại, nửa câu cuối ngậm lại ở đầu lưỡi, giống như mọc ra gai ngược, tiếp tục nói sẽ chảy máu đầm đìa.
Thứ Tạ Doãn muốn từ xưa đến nay không phải công lao thành tựu gì cả.
Coi như hắn không tán đồng với cách Lương Thiệu đã làm, nhưng chung quy là một tay người ấy nuôi dạy hắn.
Hắn muốn dùng một vai gánh vác giang sơn rách nát này, chứ không phải muốn khiến Nam triều bão táp tan thành mây khói.
Phạm Nhàn cười lạnh hai tiếng, nói: "Ngôn đại nhân quả nhiên là tri kỷ của Tam ca."
Ngôn Băng Vân không trả lời, mặc cho bông tuyết rơi đầy trên vai.
Phạm Nhàn: "Nếu ngươi đã biết ta có ý muốn quấy đục vũng nước này, vì sao khi ở Bắc đô lại giúp ta?"
Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Bởi vì ta không quan tâm."
"Mười hai đại thần thờ ở Thái miếu thì thế nào? Kim Lăng có Thái miếu sao?" Khóe mắt Ngôn Băng Vân hiện lên ý cười mỉa mai, "Thái miếu của Đại Chiêu là ở Lạc Dương, sớm đã