Phạm Kiến đứng chờ bên ngoài Giám Sát Viện, bên cạnh chỉ có một lão nô đứng che dù cho ông, nhưng tuyết vẫn vô tình đọng lại trên vạt áo, ông đứng chưa được bao lâu mà khắp người đã nhiễm đầy gió tuyết.
Đại Chiêu dời đô hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên ông không đế lễ tế cuối năm.
Phạm Kiến công huân đầy rẫy, hư chức trên thân nhiều vô số, cho dù không còn nắm giữ Hộ bộ, nhưng vinh hoa của ông có thể sánh ngang với Tam công, hôm nay là ngày lập Thái tử, sao có thể không có mặt ông?
Nhưng Phạm Kiến cam tâm tình nguyện đứng bên ngoài Giám Sát Viện hứng lấy gió tuyết.
Trong lòng ông nhớ tới vị Đoan Vương điện hạ kia —— À, hiện giờ nên gọi là Thái tử.
Có lẽ hắn sẽ không tán đồng việc ông hành động như vậy, nhưng tình thế trước mắt không cho phép ông do dự.
Phạm Kiến giương mắt nhìn, giống như thấy được hài tử theo họ của ông đằng sau đại môn đang đóng chặt của Giám Sát Viện.
"Gõ cửa lại đi." Phạm Kiến thấp giọng căn dặn lão nô đứng cạnh, "Nói với Trần viện trưởng là Phạm Kiến cầu kiến."
Kim Lăng đổ tuyết, đổ tuyết không ngừng,
Ngôn Băng Vân ngẩng đầu, thoáng nhìn qua Tạ Doãn đang đứng trên tường cao, nhất thời không nói được câu nào.
Đồng Khai Dương vẫn có chút kiêng kị với y, bất giác lui một bước, nói: "Hiền đệ! Biệt lai vô dạng!"
Ngôn Băng Vân cơ hồ lúc này mới ý thức được người này vẫn còn ở đây, lạnh lùng quét mắt tới nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý nữa.
Tiến đến hai bước đỡ Triệu Uyên đã sợ đến nỗi ngã ngồi xuống đất, bình thản nói: "Thần Ngôn Băng Vân tới cứu giá, vấn an Bệ hạ."
Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Doãn, dừng lại một lát mới nói: "Vấn an Điện hạ."
"Vẫn chưa chết." Tạ Doãn nhàn nhạt đáp một câu, nhìn lướt qua thanh kiếm trong tay y.
Hắn từng nghe nói kiếm pháp của Ngôn Băng Vân vô cùng lợi hại, nhưng hắn chưa từng thấy qua.
Thời điểm hắn ở bên cạnh Ngôn Băng Vân, y vẫn luôn dùng chủy thủ.
"Có thể đánh thắng không?"
"Nỗ lực thử một lần xem." Ngôn Băng Vân ngăn Triệu Uyên ở phía sau, mặc dù y không có cách nào chấp nhận tên giả mạo này, nhưng y hiểu dụng ý của Tạ Doãn, trước mắt ông ta vẫn chưa thể chết.
Y vừa quay người, trường kiếm đã rung lên một cái, nội lực chấn động khiến bông tuyết nhao nhao tránh khỏi mũi kiếm, kiếm khí vô hình cũng đủ chấn động, còn chưa ra tay đã có thể khiến Đồng Khai Dương cảm nhận được sự uy áp.
Đồng Khai Dương lại cười một tiếng, "Lúc trước hiền đệ quả nhiên là ẩn giấu tốt.
Cũng được, ta và ngươi tương giao nhiều năm, hôm nay khiêu chiến, cũng là để cho ta thấy được bản lĩnh thật sự của ngươi."
"Đừng lôi kéo làm quen." Ngôn Băng Vân hơi nghiêng đầu một chút, khóe miệng hiện ra một vòng huyết khí: "Ai muốn khiêu chiến với ngươi? Ta tới để giết ngươi."
Đôi mắt của Đồng Khai Dương hơi híp lại, lúc này mới phát hiện ra vạt áo và thân trước của Ngôn Băng Vân đều có vết máu bắn lên khó mà phát giác, tựa như vừa mới giết người, thế nhưng thân kiếm lại vô cùng sạch sẽ.
Đồng Khai Dương không khỏi giật mình, vì sao, sao kiếm pháp của Ngôn Băng Vân nhanh như vậy đã đạt đến trình độ này? Hắn là một người cẩn trọng, cũng là người thân cận nhất với Ngôn Băng Vân trong số chư thần ở Bắc triều.
Trước khi Ngôn Băng Vân bại lộ thân phận, hắn cũng đã biết thực lực chân chính của Ngôn Băng Vân tuyệt đối là đáng sợ hơn so với những gì y thể hiện ra bên ngoài.
Bởi vậy nên lúc trước Đồng Khai Dương đã góp ý với Tào Trọng Côn, để Thẩm Thiên Khu đứng đầu Bắc Đẩu đi trông chừng Ngôn Băng Vân ở sông Tẩy Mặc.
Về sau Thẩm Thiên Khu bỏ mạng trên sông Tẩy Mặc, không ít người cho rằng đây là Đồng Khai Dương đang mượn đao giết người, chỉ có Đồng Khai Dương biết rõ, hắn thật sự là vì kiêng kị Ngôn Băng Vân nên mới khuyên như vậy.
Mà việc Thẩm Thiên Khu chết cũng hoàn toàn nghiệm chứng lòng nghi ngờ của hắn.
Hắn không biết về chuyện Sưu Hồn Tán, trong lòng vẫn luôn có cảm giác e ngại đối với Ngôn Băng Vân, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nắm thật chặt trọng kiếm, nghĩ xem nên phản phục thế nào, còn vừa nghĩ vừa cười lạnh, nghiêm túc nói: "Ngươi và ta tương giao một trận, hiền đệ nếu có lời gì muốn nhắn nhủ, không bằng nói ngay lúc này đi.
Nếu Đồng mỗ đủ khả năng, có lẽ có thể trù tính vì hiền đệ."
Hắn vừa nói, hai chân vừa dịch lên hơn một tấc, động tác nhỏ đến mức không nhận ra, giấu giếm huyền cơ.
Ngôn Băng Vân lại vẫn chưa chịu nhúc nhích, Tạ Doãn nhìn mà lo lắng tột cùng, muốn lên tiếng cảnh báo.
Ngôn Băng Vân lại chỉ trầm ngâm nửa khắc, thần sắc vẫn như cũ ngẩng đầu lên nhìn Tạ Doãn, nói một câu.
"Phạm lão đại nhân qua đó rồi, Phạm Nhàn vô sự."
Khoảnh khắc sinh tử tương bác, ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà y vẫn còn ngẩng đầu phân tâm.
Tạ Doãn cảm thấy đứng đây còn căng thẳng hơn tự mình giao đấu, cơ hồ bị y dọa sợ đến mức run chân, một khắc sau lại thấy Ngôn Băng Vân cười.
Y mỉm cười, nói với Tạ Doãn: "Ngươi yên tâm."
Trọng kiếm bỗng nhiên chém tới trước mặt Ngôn Băng Vân.
Tim của Tạ Doãn cơ hồ sắp nhảy ra ngoài, Thôi Vân Chưởng đã lên thế theo bản năng, trọng kiếm kia lại bị lệch đi.
Ngôn Băng Vân thì nhắm mắt làm ngơ, thân hình cơ hồ không động nhưng trọng kiếm của Đồng Khai Dương lại tự lệch đi.
Với nhãn lực của Tạ Doãn cũng không thể nhìn ra được Ngôn Băng Vân đã ra tay thế nào, chỉ nghe thấy thanh âm của lưỡi kiếm bén nhọn mài qua đến chói tai, là trường kiếm trong tay Ngôn Băng Vân mài sát qua trọng kiếm của Đồng Khai Dương, tia lửa lóe lên văng ra khắp nơi.
Đồng Khai Dương chỉ cảm thấy bàn tay tê đến kịch liệt, trọng kiếm suýt chút nữa rơi khỏi tay, khó khăn lắm mới nắm lại được, Ngôn Băng Vân cũng hóa phòng thủ thành phản công, một kiếm xông tới song song với cổ họng của Đồng Khai Dương!
Lúc này Tạ Doãn mới thấy rõ, kì nhân kiếm thuật của Ngôn Băng Vân đã đạt đến cảnh giới nào rồi.
Kiếm của y rất dài.
Đối với binh khí, ngắn một tấc hiểm một tấc, kiếm dài như vậy tự khắc sẽ kéo dài khoảng cách đánh hơn.
Nhưng hôm nay lại đụng phải trọng kiếm của Đồng Khai Dương, trường kiếm không thể cứng bằng trọng kiếm.
Nếu để cho Đồng Khai Dương phát huy được không gian, đối cứng xông lên, chỉ cần với hai ba nhát kiếm, kiếm của Ngôn Băng Vân nhất định sẽ gãy.
Cho nên Ngôn Băng Vân mới phản kỳ đạo hành, từ bỏ ưu thế của trường kiếm, sử dụng chiêu thức của chủy thủ, trước tiên là dẫn Đồng Khai Dương nhào tới, đọ sức ở khoảng cách gần với y.
Trọng kiếm cồng kềnh, đại khái là cần không gian tốt mới tụ hợp được lực đạo, cứ tiếp tục đánh cận thân thế này thì chỉ càng thêm cản trở.
Mà những năm này Ngôn Băng Vân đã quen dùng chủy thủ, dù có đổi thành trường kiếm thì vẫn có thể phát huy uy lực một cách tự nhiên, thanh kiếm trong tay y cầm chắc như gắn vào trong xương, đánh cho Đồng Khai Dương nhất thời rơi vào thế yếu.
Hai người bọn họ đều muốn đanh nhanh thắng nhanh, đảo mắt qua đã đánh được trăm chiêu.
Tạ Doãn thấy được rõ ràng, luận về kiếm thuật hay nội lực, Ngôn Băng Vân chưa hẳn được coi là chắc chắn đánh thắng được Đồng Khai Dương, nhưng y nhất định biết dùng mưu kế, lại hung hãn không sợ chết, so ra thì không biết vì sao Đồng Khai Dương lại có chút e sợ y.
Nhìn chung nếu như đánh thêm nửa ngày, Ngôn Băng Vân cũng có thể sẽ đứng ở thế thất bại.
Nhưng nếu thật sự muốn y giết Đồng Khai Dương thì có chút gây khó dễ cho y.
Tạ Doãn không thể tiếp tục xem kịch nữa, hắn quyết định nhảy xuống đầu tường thật nhanh, kéo Triệu Uyên chạy đi.
Đồng Khai Dương quát lớn một tiếng, sao có thể dễ dàng thả người như vậy? Nhưng Ngôn Băng Vân cũng không phải dễ đối phó, chỉ nghe thấy âm thanh phá không vang lên vài tiếng, kéo theo đó là Đồng Khai Dương đang tức giận nhưng không thể làm gì.
Tạ Doãn không hề quay đầu lại, dùng toàn lực thi triển khinh công, thiên hạ này vốn là chẳng có mấy người có khinh công tốt hơn hắn.
Ngôn Băng Vân thấy chỉ trong chớp mắt, Tạ Doãn đã dẫn theo Triệu Uyên trốn đi vô tung vô ảnh.
Tạ Doãn rất muốn quay đầu lại nói với Ngôn Băng Vân một câu, đánh không được thì phải rút lui, đừng cứ mãi bướng bỉnh như vậy.
Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Triệu Uyên thật sự đã run đến nỗi đi không vững, lảo đảo chạy theo sau Tạ Doãn, còn làm bộ khóc thút thít, "Minh Doãn, Trẫm..."
"Còn muốn mạng thì đừng nói nữa, chạy mau!" Đến nước này rồi, Tạ Doãn cũng không còn kiên nhẫn để diễn kịch với Triệu Uyên nữa.
Hắn dứt khoát cõng Triệu Uyên lên, thi triển toàn bộ công phu khinh công chạy đến khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Kim Lăng.
Nhưng trên đường đi vẫn không ngừng có quân tuần phòng tập kích bốn phương tám hướng, trên cổ tay còn có kí hiệu của Bắc Đẩu, Tạ Doãn lẩn tránh vô cùng chật vật, trong lòng vô cùng căm hận.
"Thống soái quân tuần phòng làm ăn thế nào đây! Sao lại để nhiều tạp toái của Bắc Đẩu trà trộn thế này!"
Triệu Uyên nghe hắn nói vậy liền không dám nói gì nữa, nếu không phải ban đầu ông ra hiệu lệnh, Bắc Đẩu làm sao có cơ hội tiến vào Kim Lăng?
Thế nhưng ông làm sao dự liệu được cục diện sẽ thành ra thế này? Triệu Uyên cũng đã có ý nghi ngờ thống soái quân tuần phòng, sau đó mới nhớ tới người kia đã bị giết ngay lúc vừa xảy ra đại loạn.
Triệu Uyên khóc không ra nước mắt.
Đã vứt hết mặt mũi để Tạ Doãn cứu ông, lại sợ Tạ Doãn thật sự không cứu ông.
Tạ Doãn cũng không rảnh quản cái suy nghĩ bách chuyển thiên hồi của Triệu Uyên, người của Bắc Đẩu xuất hiện càng ngày càng nhiều, một mình hắn còn được, nhưng dẫn theo Triệu Uyên thì thật sự có chút khó chống đỡ, càng chạy càng kiệt sức.
Mắt thấy có một thanh đao sắp bổ xuống, hắn chật vật hất Triệu Uyên lên, chuẩn bị tự mình đón một đao này, bỗng một nhánh tiễn từ xa gào thét lao đến, cuốn theo sự phẫn nộ lôi đình, một mạch đâm xuyên qua ngực của tên chó săn Bắc Đẩu này, người kia bị bay ra, mũi tên cắm sâu vào tường, lực đạo rất lớn, quả thực làm cho người ta sợ hãi.
Tạ Doãn thở hổn hển hai cái, cảm thấy huyết khí trong người đã ngừng luân chuyển, máu trào ra từ trái tim đang đập loạn lên.
Lúc này hắn mới nghe được tiếng vó ngựa truyền tới cách đó không xa.
Hắc kỵ cuối cùng cũng tới.
Từ hai câu nói vừa rồi của Ngôn Băng Vân, Tạ Doãn đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra, mặc dù cõng Triệu Uyên rất chật vật nhưng cũng không ngăn được hắn suy nghĩ chuyện này.
Hắn bị giam lỏng trong cung cả đêm, không nhận được tin tức.
Nhưng lúc tế lễ Chu Dĩ Đường đã nhắc nhở hắn hai chữ "Minh Thâm", đoán chừng hẳn là hành tung của Phạm Nhàn đã bị Trần Bình Bình phát hiện, bị giam trong Giám Sát Viện.
Không có chỉ thị của hắn, Chu Dĩ Đường chỉ có thể tự mình phán đoán.
Nếu không phải do ông khởi binh thì có khả năng nhất chính là ông đã đi tìm Phạm lão đại nhân để nghĩ cách giao thiệp.
Ngôn Băng Vân nói là Phạm lão đại nhân đã đến Giám Sát Viện, vậy tức là Phạm Kiến đã trực tiếp đi tìm Trần Bình Bình.
Ông ấy sẽ nói cái gì với Trần Bình Bình đây?
Có Triệu Uyên phân phó, lễ tế xảy ra chuyện vốn đã nằm trong dự liệu, Trần Bình Bình không ra lệnh, hắc kỵ cũng sẽ không động đậy.
Trừ phi Phạm Kiến nói cho ông ta biết, Thái tử đã sớm bày ra đại cục, Vinh Vương Bắc triều thực ra chưa chết, được Phạm Nhàn nghĩ cách cứu trở về, hiện giờ Tào Ninh đã nổi trận lôi đình, xé bỏ hiệp với Nam triều, tất nhiên sẽ nhân cơ hội làm loạn trong đại điển sắc phong.
Nếu như vậy cũng sẽ khiến Trần Bình Bình khó cả đôi đường.
Ngộ nhỡ là Phạm Kiến nói láo, ông ta tự tiện xuất động hắc kỵ, làm hỏng đại sự của Triệu Uyên, vậy thì nhất định sẽ thất tín với Triệu Uyên.
Nhưng nếu Phạm Kiến không nói láo, ông bỏ mặc cho Bắc Đẩu hoành hành trong thành Kim Lăng, bất luận là Triệu Uyên hay Tạ Doãn xảy ra chuyện, Chu Dĩ Đường cũng đều sẽ khởi binh không chút do dự.
Ông ta cũng không có khả năng gánh chịu hậu quả ấy.
Trần Bình Bình kì thật cũng không có nhiều đường để lựa chọn.
Nhưng lúc này hắc kỵ đã tới.
Trần Bình Bình ngồi trên ghế đặc chế dẫn theo hắc kỵ, từ trên cao nhìn xuống Tạ Doãn và Triệu Uyên đang chật vật cỡ nào, không nói gì cả.
Cũng không phải do ông kiêu căng hay gì, ông không tiện đi lại, không có cách nào xuống ngựa hành lễ, Bệ hạ cũng chưa từng trách móc.
Triệu Uyên cơ hồ muốn khóc lên, gọi một tiếng Trần khanh rồi không nói ra lời nữa.
Nhưng Trần Bình Bình lại chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Doãn.
Tạ Doãn khôi phục lại hô hấp bình ổn của mình, vẫn đứng nghiêm như cũ, đối mặt với Trần Bình Bình.
Sau đó hắn nhẹ giọng cười, tìm kiếm quanh thân cũng không tìm được đồ vật gì thích hợp, đành phải lấy một miếng ngọc bội từ đai lưng xuống, nắm trong tay.
"Bất luận là Phạm đại nhân đã hứa hẹn gì với ngươi, đó đều là ý tứ của bản Thái tử.
Hôm nay có thiên hạ chứng kiến, chỉ cần Trần viện trương thanh trừ quân địch, cứu Kim Lăng thoát khỏi hiểm nguy, vậy thì những chuyện xảy ra giữa bản Thái tử và Trần viện trưởng ngày trước, liền có thể như miếng ngọc này."
Trên người hắn đã lạnh đến mức người thường khó có thể chịu nổi, miếng ngọc kia được hắn cầm trong tay lúc nói chuyện cũng sớm đã lạnh thấu.
Tạ Doãn dùng sức bóp một cái, từ