《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 3:
Tạ Doãn vẫn luôn không thích người của Giám Sát Viện, bỏ qua việc Trần Bình Bình và hắn có tư thù, hắn càng không thích cách mà Giám Sát Viện đối xử với người của mình.
Ở trong mắt Trần Bình Bình, hoặc nói là ở trong mắt Bệ hạ, trong Giám Sát Viện không có người sống, từng người từng người ở đây đều là những thanh đao.
Bọn họ không có dục vọng, không có nhược điểm, cho nên bọn họ không bao giờ bại, không thể phá vỡ.
Tạ Doãn từng nghe nói qua cách thức luyện binh của Giám Sát Viện, Trần Bình Bình sẽ để bọn họ tranh đấu với nhau giống như cổ trùng, sau đó chọn ra người đứng đầu.
Bất luận là về võ công, mưu kế, khí phách, hay là trung thành, người trong Giám Sát Viện đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Đáng tiếc bọn họ đều là quái vật không có tình cảm, tàn nhẫn tuyệt tình, không từ thủ đoạn.
Phạm Nhàn là như thế, Ngôn Băng Vân lại càng như vậy.
Cho nên khi Ngôn Băng Vân dùng dây thừng dính máu của y siết cổ Thẩm Thiên Khu đến chết, Tạ Doãn có chút trốn tránh không muốn nhìn thẳng.
Hắn từng giao thủ với Thẩm Thiên Khu, biết được công lực của Tham Lang cao đến mức nào, cho nên mới càng cảm thấy Ngôn Băng Vân thật đáng sợ.
Coi như hắn biết Ngôn Băng Vân mượn lực của Sưu Hồn Tàn, nhưng trơ mắt nhìn Thẩm Thiên Khu bị hành hạ đến chết, cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Tham Lang một đời võ công thế gia, khi chết đi khuôn mặt đỏ tím, miệng không ngậm lại được, nhãn cầu lồi lên, mất hết thể diện, sau đó bị Ngôn Băng Vân dùng một cước đá xuống Khiên Cơ trận.
Thi thể vừa rơi xuống sông liền chạm phải dây Khiên Cơ sắc bén như đao, bị cắt thành từng khối từng khối tại chỗ rồi chìm xuống cho cá ăn.
Tạ Doãn là quân tử, rất không thích hành vi này của Ngôn Băng Vân, nghĩ lại thì khẳng định vẫn là lão già Trần Bình Bình kia dạy.
Hắm thầm cho Trần Bình Bình một gạch trong lòng, sau đó nhìn Ngôn Băng Vân không nói câu nào, đột ngột ngã xuống.
Khoảng cách quá gần lòng sông, suýt chút nữa cũng bị ngã xuống Khiên Cơ trận, chết không toàn thây cùng một chỗ với Thẩm Thiên Khu dưới đáy sông này, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Tạ Doãn liều mình đang mang đầy vết thương, chạy thành tàn ảnh trong màn mưa, cuối cùng cũng kịp nắm lấy cổ áo của Ngôn Băng Vân, kéo người quay lại.
"Nói một khắc là một khắc, không cho dư ra một chút nào sao?"
Tạ Doãn ôm người vào ngực, có thể nói trên người Ngôn Băng Vân có quá nhiều vết thương, hắn cũng không biết phải động vào đâu không được động vào đâu, đành phải sợ mất hồn mất vía dò mạch trên cổ y.
Lớp da thịt trên cổ Ngôn Băng Vân bị nước mưa làm cho lạnh buốt, sờ lên lạnh như ngọc thạch, Tạ Doãn tìm kiếm hồi lâu mới chạm đến mạch đập yếu ớt nảy lên, chứng minh người này còn sống.
"Ngôn đại nhân, ngươi thật đúng là..." Tạ Doãn hơi thả lỏng một chút, lại không biết phải nói y thế nào mới tốt.
Ngôn Băng Vân đã không nghe được nữa, y bất tỉnh nhân sự nằm trong vòng tay của Tạ Doãn, khuôn mặt trầm tĩnh.
Tạ Doãn đột nhiên phát hiện, thật ra thời điểm Ngôn Băng Vân bất tỉnh cũng không đến mức quá lãnh đạm.
Độ cong ở khóe môi của y giương lên rất tinh tế, nhìn khá nhu hòa.
Chỉ là lúc thanh tỉnh, đôi mắt kia thực sự quá dọa người, cho dù cười lên thì cũng là cười lạnh, khiến cho người khác thấy càng căng thẳng hơn.
Dưới môi y còn có một nốt ruồi nhỏ, nhìn sát vào mới thấy rõ được, không khỏi khiến cho gương mặt này của y thêm diễm sắc.
Tạ Doãn nhìn chằm chằm người trong ngực nửa ngày, rốt cuộc cũng tin rằng mấy năm này Ngôn Băng Vân ở Bắc triều là một người có nhân duyên tốt.
Nếu người này nguyện ý, đúng là có thể làm cho người bên cạnh chủ động muốn kết giao.
Mặc dù việc mà Phạm Nhàn phó thác cho hắn không bao gồm mang Ngôn Băng Vân đi, nhưng y bị thương thành thế này, nếu như bị bỏ lại trong đình, chờ đến khi người của Bắc triều đến, y vẫn sẽ mất mạng.
"Ta cũng không thể thấy chết không cứu." Tạ Doãn đỡ người lên lưng, đáng tiếc là Ngôn Băng Vân đã hoàn toàn mất đi ý thức, chưa được bao lâu lại ngã xuống.
Tạ Doãn bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống bế cái người có vóc dáng còn cao hơn mình lên, lúc này mới phát hiện người này gầy cứ như chỉ còn lại xương cốt, ôm trong tay kì thực rất nhẹ.
Đầu Ngôn Băng Vân vô lực trượt xuống, gương mặt dính lên cổ Tạ Doãn, hơi thở nhẹ đến cơ hồ không cảm nhận được.
Tạ Doãn nghĩ thầm: "Ngươi tuyệt đối đừng chết đấy."
Cái miệng này của Tạ Doãn, từ trước đến nay điều tốt không linh nghiệm điều xấu thừa linh nghiệm, phàm là những người từng được hắn cầu "Tuyệt đối đừng chết", tám chín phần mười là cỏ ở phần mộ đã cao đến đầu người.
Có điều Ngôn Băng Vân có thể là mệnh cách cứng rắn, thế nên chặn được điều không linh trong lời của Tạ Doãn.
Chết cũng không chết, nhưng mà hôn mê mấy ngày không chịu tỉnh.
Tạ Doãn thu xếp đưa người vào khách điếm ở Hoa Dung, lo lắng trông chừng.
Tin tức Thẩm Thiên Khu đã chết và Ngôn Băng Vân bỏ trốn hiện tại đã truyền ra ngoài, thành trấn, thôn xóm to nhỏ dưới núi đều đang bị quan binh Bắc triều lục soát.
Tạ Doãn vốn là đã cùng Ngôn Băng Vân trốn trong núi, với thân thủ của hắn, muốn trốn đám ưng khuyển của Bắc triều cũng không khó.
Thế nhưng đến ngày thứ hai Ngôn Băng Vân bắt đầu sốt cao không ngừng, hai gò má nóng đến đỏ lên, không ngừng nói mê.
Nói cái gì thì Tạ Doãn không nghe rõ.
Nhưng nghĩ đến việc Ngôn Băng Vân biết được nhiều bí mật, đến mức Nam triều nguyện ý dùng mười tòa thành trì để đổi lấy một tình báo, làm hắn không dám trì hoãn, sốt ruột hoảng loạn đưa Ngôn Băng Vân xuống núi, một đường chạy trốn, lơ mơ chạy bừa vào thành Hoa Dung.
Việc đầu tiên là phải mời đại phu.
Mời mấy đại phu tới đều nói Ngôn Băng Vân bị thương quá nặng không làm thế nào được.
Chưa nói đến xương bả vai bị thương, trên lưng y cũng đã đầy vết roi.
Dễ thấy là đã bị đánh bằng roi nhúng nước muối, vết thương kết vảy lại rách ra, đan xen chằng chịt, nhìn mà giật mình; trên ngực và bụng còn có hai vết phỏng bị sắt nóng in vào đã chảy mủ, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y hôn mê bất tỉnh, sốt cao không ngừng; móng chân cũng không có ngón nào hẳn hoi, đều là đã bị rút ra rồi mọc lại cái mới.
Chưa kể là trên dưới toàn thân còn có chỗ xương bị gãy, cộng lại nhiều như rừng, xem ra là một người phải chịu cực hình lâu dài.
Các đại phu cũng không dám gây chuyện, không nguyện ý chữa cho người thế này, cuối cùng vẫn là Tạ Doãn phải bỏ tiền gấp bốn lần ra mới mời được một vị đại phu, đồng ý xử lý vết phỏng của Ngôn Băng Vân trước, làm sạch máu mủ đi, tốt xấu gì cũng phải tạm thời để y hạ sốt đã.
Còn những cái khác, chỉ có thể xem y có thể gắng gượng đến đâu.
Cuối cùng Tạ Doãn lại phải tốn một khoản tiền đút lót cho mấy vị đại phu từng gặp Ngôn Băng Vân, dược liệu cũng phải chia ra mấy cửa hàng mới mua đủ, đề phòng quan binh tìm ra đầu mối.
Thậm chí vì để che giấu thương thế của Ngôn Băng Vân, còn đặc biệt mua thêm mấy dược liệu không dùng được xen lẫn vào đó.
Thuần thục thế này hẳn là một lão giang hồ.
Chỉ là tiêu tiền uổng phí quá rồi, Tạ Doãn nhức nhối không thôi, một bên tính đến sau này bảo Phạm Nhàn trả số tiền kia thế nào, một bên cầm theo mấy bọc thuốc từ tiệm thuốc chạy về khách điếm.
Đột nhiên, một đội quan binh phi ngựa như tên bắn vụt qua, Tạ Doãn suýt nữa không tránh kịp bị ngựa đụng ngã nhào.
Hắn không dám lộ công phu trước mặt đám quan binh, thuận thế ngã xuống lăn hai vòng, dược liệu vương vãi khắp nơi, một số còn bị móng ngựa đạp qua, giẫm nát không ra hình dạng.
Trên trời đột nhiên truyền đến một tiếng the thé, là thanh âm của ác điểu.
Tim Tạ Doãn chợt hẫng một nhịp, ngẩng đầu một cái, quả nhiên nhìn thấy mấy con Liệp Ưng bay quanh.
Trong lòng hắn ẩn ẩn có một dự cảm không lành, ngay cả dược liệu rơi tả tơi trên đất cũng không thu về, quay người chạy về khách điếm.
Tạ Doãn thi triển khinh công, chạy nửa thành Hoa Dung cũng chỉ mất một lát.
Hắn không đi cửa chính mà trực tiếp nhảy từ mái hiên xuống, phi thân vào cửa sổ, giường trong phòng hiện giờ trống rỗng khiến chân tay hắn mềm nhũn.
"Ngôn...!"
Tạ Doãn mới nói được nửa câu đã bị một bàn tay nóng hổi bóp cổ.
Ngôn Băng Vân không biết đã tỉnh từ lúc nào, đại khái là sớm đã nghe thấy có người đi trên mái hiên.
Tạ Doãn trong lòng gấp quá, chỉ biết nhanh chóng chạy đi, không để ý bước chân của mình nặng hay nhẹ.
Đến lúc hắn chuẩn bị nhảy qua cửa sổ, Ngôn Băng Vân đã trốn đằng sau cửa sổ, vừa ra tay liền trực tiếp bóp cổ hắn.
Tạ Doãn không dám động đậy, mặc dù biết hiện tại Ngôn Băng Vân bị thương nặng đến mức nào, nhưng hắn không chút nghi ngờ rằng Ngôn Băng Vân có thể tiện tay bóp chết mình ngay tại đây.
Ngôn Băng Vân thấy rõ được người vừa tới mới buông lỏng tay ra, "Là ngươi."
Thanh âm của y khàn đến dọa người, giống như hai mảnh sắt rỉ cọ qua.
Tạ Doãn quay đầu lại, đã thấy bạch y của Ngôn Băng Vân thấm máu ở đầu vai và eo loang lổ.
Sưu Hồn Tán cơ hồ đã khoét rỗng toàn bộ khí lực của y, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà y đã gầy xuống một vòng, cả người mất dáng.
Xương gò má nhô lên, còn ửng hồng vì sốt cao; đôi mắt ban đầu vốn câu dẫn người khác bây giờ lại nằm trong hốc mắt sâu đến đáng sợ, ánh mắt như chó sói, hung tợn.
Dưới mắt lại là quầng mắt xanh đen, càng lộ ra sự hung ác nham hiểm.
Y vốn dĩ mang một gương mặt cực kì anh tuấn, bây giờ chỉ còn lại vẻ hung ác và lệ khí.
Ngôn Băng Vân đại khái là cảm nhận được nguy hiểm cận kề mới cưỡng ép bản thân tỉnh lại, phục kích Tạ Doãn đã khiến y mất hết toàn bộ thể lực.Tạ Doãn còn chưa kịp hỏi y tỉnh từ lúc nào đã thấy thân thể y bắt đầu lảo đảo, sau đó lại không báo trước mà ngã xuống.
Không sai không lệch lại ngã trúng vào ngực Tạ Doãn.
"..."
Ngôn đại nhân thế này là gặp gió đã sinh bệnh rồi sao?
Tạ Doãn vội vàng không kịp chuẩn bị ôm lấy mỹ nhân đang mang bệnh vào lòng, không biết nên cảm khái là mình thật có diễm phúc hay là bị mỹ nhân mạo phạm đây, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng thét sắc nhọn của Liệp Ưng bên ngoài cửa sổ truyền đến.
Ngôn Băng Vân đang hôn mê cũng nghe thấy, bất an nhíu mày, hơi thở phát ra vừa nông vừa gấp rút.
Thật giống một con sói đang cảnh giác.
Tạ Doãn lập tức ôm người thật chặt, cẩn thận đặt y lên giường, quay ra giữ cửa sổ lại.
Phải mau rời khỏi khách điếm.
Tạ Doãn thầm tính toán thật nhanh, đưa tay sờ lên cái trán đang nóng bỏng của Ngôn Băng Vân, lông mày hung hăng nhíu lại thành chữ "xuyên" (*).
Nếu như người tới thật sự là vị mà hắn đang nghĩ đến, vậy thì thành Hoa Dung sợ là chẳng mấy chốc sẽ bị bao vây lại.
Bọn chúng sẽ tới từng cửa tiệm, lục soát từng phòng một tìm người, nhất định không thể ở đây lâu.
Nhưng trong nhất thời Tạ Doãn không thể nghĩ ra mình nên đưa Ngôn Băng Vân đi đâu, huống chi Ngôn Băng Vân hiện tại vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nếu mang theo y thì càng dễ bị người khác chú ý.
(*): 川
Trước hết hắn phải để Ngôn Băng Vân hạ sốt đã.
Tạ Doãn chỉ do dự trong chốc lát, sau đó quyết đoán bò lên giường, cởi bỏ hai, ba lớp y phục của mình ra, sau đó gắt gao kéo Ngôn Băng Vân đang sốt toàn thân nóng rực vào lồng ngực mình.
Hàn ý trên người hắn khiến cho Thẩm Thiên Khu cũng phải e ngại ba phần, cái lạnh nhanh chóng chui qua lớp y phục mỏng, thấm dần từ lưng rồi truyền vào cơ thể của Ngôn Băng Vân, khiến y trong cơn mê cũng không khỏi rùng mình một cái.
Một bàn tay lạnh buốt của Tạ Doãn phủ lên trán y, một tay khác vòng qua trước ngực y, khó khăn lắm mới tìm được phần da thịt không bị thương, chạm vào mới phát hiện nơi đó là tim của Ngôn Băng Vân.
Thì ra trái tim ngươi cũng biết đập, Tạ Doãn đột nhiên nghĩ ra một câu không đầu không đuôi như vậy, hai cánh tay siết chặt, Ngôn Băng Vân run rẩy muốn thoát khỏi cánh tay này lại bị người kia ôm chặt.
Thì ra ngươi cũng biết sợ lạnh, ngươi cũng là người.
Thanh âm của Liệp Ưng không xa không gần, từ đầu đến cuối vẫn bay xoay quanh trên vùng trời của thành Hoa Dung, giống một khoảng mây đen không đuổi đi được.
Lần thứ hai Ngôn Băng Vân tỉnh dậy trời đã tối đen.
Tạ Doãn vẫn run sợ trong lòng, chú tâm nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vậy mà không chú ý tới hô hấp của người trong ngực đã từ từ bình ổn.
Ngôn Băng Vân im lặng mở mắt ra.
Y an tĩnh đợi nửa khắc, đánh giá một chút rốt cuộc là cục diện gì đây.
Thẳng đến lúc hàn khí xâm nhập khiến y không có cách nào ngăn cản được nữa mới nhẹ nhàng ho một tiếng: " Tạ công tử, ngươi định khi nào mới thả ta ra?"
Tốt xấu gì cũng là ơn cứu mạng, lập tức đổi xưng hô từ "Tiểu tử" thành
"Tạ công tử".
Tạ Doãn tay chân luống cuống buông người ra, nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, vừa vội vội vàng vàng mặc y phục lại vừa tạ lỗi, lời vừa nói được một nửa, lại đột nhiên cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng.
Ta là vì cứu ngươi mà, ta làm sai chỗ nào?
Ngôn Băng Vân ngồi trên giường, quả nhiên đã tốt hơn nhiều, trên mặt không còn ửng hồng nữa, ban đầu còn tái nhợt nhưng hiện tại đã khôi phục được một chút huyết sắc, trong ánh mắt thậm chí còn có vẻ trêu chọc, giống như cảm thấy Tạ Doãn thế này rất thú vị.
Tạ Doãn ngược lại càng ngượng ngùng, đôi mắt