《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 9:
"Về sau là Lương Thiệu tự mình đến đảo đón ta." Tạ Doãn lật lại những câu chuyện này bằng dăm ba lời kể, lạnh nhạt giống như đang nói về chuyện của người khác, "Ông ấy từng dạy ta một thời gian ở trên đảo, sau này đến Sơn Đông cũng là ý của ông ấy.
Ta vừa hồi triều, cần có công trạng để cả triều đều biết ta mới là Đại Chiêu chính thống.
Việc này thì Ngôn Băng Vân biết.
Chính là bởi vì khi đó Lương Thiệu đi đón hắn nên rời Kim Lăng một thời gian cho nên Trần Bình Bình mới có cơ hội thừa dịp tiếp quản Giám Sát Viện.
Đến khi Lương Thiệu trở về, toàn bộ Giám Sát Viện đã đổi họ Trần.
Ngôn Băng Vân trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Ngươi...!ngươi hận Lương Thiệu sao?"
"Hận ông ấy?" Tạ Doãn có hơi quay đầu lại, lông mày nhếch lên, "Vì sao ta phải hận ông ấy?"
Ngôn Băng Vân: "Ông ấy mượn ngươi để tranh quyền với Bệ hạ."
Nếu không phải vì Lương Thiệu đẩy hắn lên vị trí này, Đoan Vương điện hạ sao có thể bị trúng Thấu Cốt Thanh?
Tạ Doãn lúc này thật sự cười rồi, mặt mày đều giãn ra.
Phảng phất như có một làn gió mát thổi qua, thổi tan hết những sự tình năm đó, "Ta biết...! Nhưng ta không hận ông ấy."
"Những năm đó liên tiếp thất bại, lòng quân không phấn chấn, Lương Thiệu cần hài tử của Thái tử Ý Đức để chấn chỉnh lòng quân.
Nhưng đến cùng là khi ấy ta vẫn còn rất trẻ, chỉ là chút xíu công lao không đáng kể mà thôi, vậy mà họ đã nghĩ có thể đoạt được Bắc đô về.
Buồn cười hơn nữa là hơn nửa triều còn nổi điên đi tâng bốc ta, khi đó trong lòng Bệ hạ rất loạn, muốn trừ khử ta, kì thật cũng không thể tính là Lương Thiệu sai.
Tạ Doãn dừng lại, hắn không nói tiếp nữa.
Ngôn Băng Vân như nghĩ điều gì đó rồi nhìn hắn một chút, lại hỏi: "Vậy Điện hạ, có hận...!người đã hạ độc ngươi không?"
"Chịu nỗi khổ moi gan khoét tim, làm sao lại không hận?" Tạ Doãn nhíu mày, ánh mắt hơi có hàn ý, lập tức hóa thành một nỗi buồn vô cớ, "Nhưng ta không thể hận."
Ngôn Băng Vân nhất thời ngừng lại.
Người kia dù sao cũng là tiểu thúc của hắn, trưởng bối còn lại duy nhất của hắn.
Về trung về hiếu, hắn cũng không thể nói ra một chữ "hận" này được.
Tạ Doãn hít sâu một hơi, chỉ coi như hai người chưa từng đề cập đến lời này, lại nói: "Ta kính trọng Lương Thiệu.
Bất luận như thế nào thì Nam triều có ngày hôm nay cũng là nhờ có ông ấy."
Lương Thiệu từng dạy hắn rất nhiều thứ, đã từng cứu mạng hắn.
Nhưng cũng buộc hắn phải làm rất nhiều chuyện mà hắn không muốn làm, từng kì vọng vào quá nhiều thứ hắn không muốn gánh chịu...!Là ơn là thù, cũng sớm không tính được nữa.
Tạ Doãn quay đầu hỏi y: "Không biết Ngôn đại nhân vào Giám Sát Viện từ năm nào?"
"Năm Kiến Nguyên thứ năm.
Thời điểm Giám Sát Viện mới lập ra, Ngôn mỗ liền nộp danh thiếp đầu tiên."
"Nói như vậy, ngươi vẫn là được Lương Thiệu chọn vào."
Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng rũ mắt, không nói gì.
Tạ Doãn cũng không hỏi, Ngôn Băng Vân là môn sinh của Trần Bình Bình, chắc hẳn lúc y vào Giám Sát Viện vẫn bình thường, nhưng về sau Trần Bình Bình và Lương Thiệu tranh đấu như nước với lửa, đề cập đến Trần Bình Bình và Lương Thiệu cũng quả thật có chút lúng túng.
Hắn vốn đang định nói về chuyện khác nhưng Ngôn Băng Vân lại đột nhiên mở miệng: "Lương công...!Là một vị anh hùng."
Tạ Doãn khẽ giật mình, không nhịn được quay đầu nhìn y một chút dù vẫn đang đánh xe.
Ngôn Băng Vân tựa vào cửa xe, vén màn che lên, tư thái thả lỏng hiếm có, cứ như vậy câu được câu không nói chuyện với Tạ Doãn.
Đang là thời tiết cuối xuân, có cơn gió thổi đến, thổi tóc y bay lên, trùng hợp lại có vài sợi bay đến mặt Tạ Doãn.
Hắn bất động thanh sắc tránh đi, Ngôn Băng Vân lại vẫn vô tri vô giác như cũ, nửa ngày mới cân nhắc nói: "Năm Kiến Nguyên thứ mười sáu ta không còn ở trong triều nữa, nếu ta ở đó..."
Y dừng lại.
Năm Kiến Nguyên thứ mười sáu, Lương Thiệu bệnh nặng mà qua đời, trong triều không một ai dám đến tế bái.
Tạ Doãn cười: "Ngươi có thể có lòng thế này đã là hiếm thấy rồi."
Nghĩ nghĩ một lát hắn lại nói: "Có điều nếu ngươi ở lại, Trần Bình Bình sợ là sẽ phái ngươi đi đoạt lại An Bình lệnh.
Nếu như năm đó người tới thật sự là người, vậy khả năng là ta cũng không ra khỏi được thành Kim Lăng."
Ngôn Băng Vân bừng tỉnh hiểu ra: "Hóa ra thật sự là Điện hạ..."
An Bình lệnh nằm trong tay Lương Thiệu, có thể ra lệnh cho tất cả cựu bộ.
Có được An Bình lệnh cũng giống như có được một nửa giang sơn của Nam triều, năm đó Giám Sát Viện từng hạ nghiêm lệnh đi tìm kiếm An Bình lệnh, ngay cả Ngôn Băng Vân đang nằm vùng trong Bắc triều cũng nhận được mật lệnh của Trần Bình Bình, chính là lo rằng triều đình Kim Lăng xảy ra biến cố, Tào Trọng Côn sẽ dựa vào việc này mà nổi lên.
Thế nhưng thời cuộc không cho Tào Trọng Côn cơ hội này.
Một tháng sau, Chu Dĩ Đường cầm An Bình lệnh xuống núi, nhanh chóng thu nhận tất cả bộ hạ cũ của Lương Thiệu, một lần nữa chống được giang sơn lung lay sắp đổ của Nam triều.
Ngôn Băng Vân hiểu ra: "Là ngươi trộm An Bình lệnh giao cho Chu tiên sinh."
"Là ta." Tạ Doãn tự nhiên khẽ gật đầu, "Nhưng không phải là ta trộm, là Lương Thiệu trước khi lâm chung đã giao cho ta, bảo ta đi tìm Chu tiên sinh."
Ngôn Băng Vân: "Sao Lương công lại giao An Bình lệnh cho Điện hạ?"
"Ta làm sao mà biết được." Tạ Doãn có chút buồn rầu lắc đầu, "Ta vốn dĩ cũng không muốn nhận, ngươi cũng biết mà, năm đó ông ấy và Cam Đường tiên sinh tranh cãi oanh oanh liệt liệt, lỡ như Cam Đường tiên sinh không chịu tiếp nhận An Bình lệnh, vậy không phải là ta tự lập ta làm vương sao? Nhưng ông ấy than thở khóc sướt mướt trước mặt ta, aizz...! Khóc lóc đáng thương lắm, ta làm sao có thể ngồi yên không quan tâm?"
Ngôn Băng Vân nhíu mày trầm ngâm nửa khắc, đột nhiên nói: "Lại nói đến, vì sao Cam Đường tiên sinh lại đoạn tuyệt với Lương công?"
"Là ân oán cũ, ta cũng không rõ." Tạ Doãn ngáp một cái, "Ta chỉ biết là, năm đó Cam Đường tiên sinh tự phế kinh mạch, nói là trả lại tất cả những gì học được từ lão sư, từ nay sinh tử không gặp lại nữa, sau đó rời khỏi Kim Lăng, ẩn cư ở Thục trung."
"Điện hạ đều thân cận với Lương công và Chu tiên sinh, chắc hẳn cũng có suy đoán."
"Lại bị ngươi đoán được rồi." Tạ Doãn cười một tiếng, nhưng cũng không giấu giếm y, "Lương Thiệu người này, mặc dù là trung thành tuyệt đối với Nam triều, nhưng thực chất cũng chẳng phải quân tử gì, vì đại cục, chuyện gì ông ấy cũng dám làm.
Hai người này vì sao bất hòa ta thật sự không biết, đại khái đoán là có lẽ Lương Thiệu đã làm chuyện gì đó có lỗi với Cam Đường tiên sinh, hoặc có thể là đã ép Cam Đường tiên sinh làm chuyện mà tiên sinh không muốn làm."
Ngôn Băng Vân gật đầu, Tạ Doãn cũng xem như hiểu rõ Lương Thiệu, vậy cái này thật sự là có khả năng, "Vậy vì sao Cam Đường tiên sinh lại chịu nhận An Bình lệnh?"
"Người chết đèn tắt, nào có thù hận nhiều đến mức sinh tử không thể quên." Tạ Doãn thổn thức thở dài, "Võ công có thể trả, những gì học được đã khắc trong lòng không thể trả nổi.
Kì thật ta luôn cảm thấy, Cam Đường tiên sinh lần này chém đầu Liêm Trinh treo lên, ít nhiều cũng có chút ý báo thù cho lão sư..."
Năm đó Liêm Trinh phụng mệnh Tào Trọng Côn chặn giết Duệ Vương cùng mười hai trung thần, Lương Thiệu từng bị hắn làm thương nặng, dẫn đến bệnh tình cứ mãi trầm trọng kéo dài cho tới khi tạ thế.
Ngôn Băng Vân không nói ra ý kiến của mình, tùy ý gật đầu, dường như đã nói đến mệt.
Sắc mặt y vẫn không tốt lắm, Tạ Doãn quay đầu nhìn y một cái, để y tiếp tục vào trong xe nghỉ ngơi.
Ngôn Băng Vân cũng không phản đối, im lặng lui vào trong xe, chầm chậm nhắm mắt lại, nghĩ về tâm tư của mình trên cỗ xe ngựa xóc nảy.
Y kì thật cũng không quan tâm Liêm Trinh vì sao mà chết, y chỉ quan tâm Liêm Trinh thực sự đã chết rồi.
Bắc Đẩu bảy mất đi ba, chẳng khác nào chặt thêm một cánh tay nữa của Tào Trọng Côn.
Ngày sau quyết chiến, Nam triều lại có thể nắm thêm mấy phần thắng.
Điều mà Ngôn Băng Vân cầu cũng chỉ có vậy thôi.
Hai người họ nói qua nói lại, ít ngày sau đã gần đến ngoài thành Bắc đô.
Khi trời tối hai người đi tới một cánh đồng hoang, trước không có thôn sau không có nhà, cũng không có quán trọ nào, đêm nay hai người lại đành phải ở trong xe ngựa.
Sau khi Tạ Doãn kiếm củi về Ngôn Băng Vân đã bắt được một con thỏ.
Nhắc tới cũng lạ, người ta thương gân động cốt cũng mất đến một trăm ngày dưỡng thương, Ngôn Băng Vân lại giống như tùy tiện nằm mấy ngày đã khôn còn gì đáng ngại.
Xương cốt khẳng định là chưa ổn định lại nhưng Ngôn Băng Vân cũng không thèm để ý.
Tạ Doãn nhìn y không tiếc chút sức nào lột da con thỏ, không khỏi sợ hãi thay y, "Đến khi ngươi già rồi thì phải làm sao?"
Bàn tay dính máu của Ngôn Băng Vân dừng lại một chút, mặt không đổi sắc nhìn hắn: "Già?"
"Đúng vậy a." Tạ Doãn rút từ trong ủng ra một thanh chủy thủ, cắt da con thỏ, "Bây giờ ngươi vẫn chưa cảm thấy gì, chờ đến khi tuổi tác lớn hơn một chút, những vết thương cũ này của ngươi sẽ bắt đầu phát tác, gió thổi trời mưa là liền đau nhức, không đi đứng nổi, đến lúc đó thì nhờ ai hầu hạ ngươi?"
Ngôn Băng