Kinh đô Hoành La của Thiên quốc là một nơi cực kỳ phồn hoa. Khách điếm, quán rượu, sòng bạc, thanh lâu... Ngày đêm tấp nập, dòng người nối tiếp nhau không dứt.
Nhắc đến Hoành La, người ta sẽ ngay lập tức nghĩ tới Trường Xuân lâu - nơi nhộn nhịp bậc nhất kinh thành. Ở đây, quan khách không chỉ thưởng rượu, ngắm mỹ nhân mà còn có thể bình thơ, luận cầm, thưởng thức mọi thú vui trên đời.
Trường Xuân còn là nơi quy tụ các mỹ nhân xuất chúng. Các kỹ nữ, kỹ nam đều tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, mềm mại uyển chuyển, các luật lệ cũng được đề ra khắt khe, nghiêm trang mà không gò bó khiến Trường Xuân trở nên khác biệt hoàn toàn so với những thanh lâu khác.
Đêm nay, nơi này dường như càng nhộn nhịp hơn nữa vì hiện tại chính là thời gian đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi đầu bảng nơi đây.
Trong sảnh lớn, người người nườm nượp qua lại, ở các khu vực riêng biệt, màn sa rủ xuống từng góc phòng. Có người chỉ đơn giản muốn thưởng nghệ, chọn chỗ ngồi ở sảnh chính nhưng cũng có những người vừa muốn xem kỹ, vừa muốn làm ra một số hành động nhỏ hoặc muốn đảm bảo riêng tư nên đặt chỗ ở các khu chỉ định.
Vì có giới hạn chỗ ngồi nên giá ở những nơi như vậy cao hơn hẳn so với khu đại sảnh, lại cũng không được phép làm ra các hành động quá lố. Lần đầu vi phạm, phạt một vạn lượng bạc, lần thứ hai vi phạm, một trăm vạn lượng bạc, lần thứ ba trực tiếp đuổi khỏi lâu, cấm ra vào trong vòng một tuần, đến lần thứ tư sẽ bị ghi vào sổ đen, vĩnh viễn không được đặt chân vào nửa bước.
Nhưng những người đến đây không phú thì quý, chút tiền đó căn bản không được đặt vào mắt cộng thêm quyền thế của nhân vật thần bí đứng sau nên không ai dám gây rối nơi này, những khu vực đặc biệt cũng vẫn được rất nhiều người săn đón, không lúc nào vắng người.
Sau màn biểu diễn đầy mãn nhãn của các cầm kỹ hàng đầu, chủ lâu bước lên sân khấu, ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng: "Hoan nghênh chư vị quan khách đến với Trường Xuân lâu. Ắt hẳn chư vị cũng được nghe qua, đêm nay hoa khôi của chúng ta chính thức tròn năm năm sau khi cập kê. Thay mặt Trường Xuân lâu, nô xin cảm tạ chư vị thời gian qua đã dành sự ưu ái đặc biệt cho Tư Ngọc cũng như toàn bộ mỹ nhân trong lâu."
Tiếng vỗ tay ngập tràn sảnh lớn. Trường Xuân cũng có một quy định, đầu bảng từ lúc cập kê sẽ được lưu lại thêm từ ba đến năm năm tùy theo mong muốn của hoa khôi, sau khi đấu giá sẽ được bầu chọn lại, người sau tiếp tục kế vị danh hiệu trước đó.
Lâu chủ tiếp lời: "Sau đây, Tư Ngọc sẽ biểu diễn vũ khúc tri ân tất cả mọi người, hi vọng các vị quan khách có một buổi tối vui vẻ. Tiếp đó, buổi đấu giá sẽ chính thức bắt đầu."
Nương theo ánh đèn sân khấu mờ ảo, hoa khôi đệ nhất kinh thành từ từ bước ra. Tiếng lắc chân đinh đang theo từng nhịp bước, chân dài trắng nõn lấp ló sau làn váy xẻ tà mỏng manh xẻ sâu tận đùi, vòng eo nhỏ nhắn mang trang sức thắt eo lấp lánh ánh sáng, hai bầu vú căng mọng ẩn hiện qua lớp vài voan đỏ rực, nửa kín nửa hở khiến lòng người sôi sục.
Tư Ngọc đeo một tấm khăn che mặt mỏng, mắt phượng câu nhân liếc qua những người phía dưới, nhẹ nhàng cúi chào rồi bắt đầu biểu diễn.
Vòng eo uyển chuyển lắc lư qua lại kéo theo sự dao động của những chiếc vòng trang sức, vải lụa đỏ rực dường như cũng hòa điệu với âm nhạc, dán lên thân thể mỹ nhân. Tư Ngọc biết rõ nhất lợi thế của mình, phô ra những đường cong cơ thể quyến rũ nhất, mê hoặc đám người phía dưới thất điên bát đảo.
"Tiểu ca nhi Tư Ngọc xinh đẹp nhất!"
Không biết là ai khởi đầu ném hoa, đám đông theo nhau lũ lượt tặng hoa lên, tiếng ồn ào nào nhiệt cả đại sảnh.
"Mỹ nhân thật quyến rũ!"
"Ngọc nhi mau đến đây."
"Đêm đầu của Ngọc nhi nhất định là của ta!!"
Đủ mọi loại hoa được ném lên sân khấu, nhưng đều không hẹn mà cùng cẩn thận né tránh không đập trúng ca nhi đang múa trên đài.
Trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt dưới sảnh, ở trong gian phòng nọ, một ca nhi vẫn chậm rãi ngồi chải tóc, gỡ từng món trang sức trên đầu xuống, mái tóc óng ả thướt tha phác họa từng đường nét cơ thể.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mở cửa, sau đó đóng lại "Rầm" một tiếng. Tiểu ca nhi giật mình buông lược trong tay, bước đến xem xét.
Một bàn tay to lớn vươn ra, nắm lấy cổ tay cậu kéo nhanh về phía giường, buông màn che xuống. Ca nhi chưa kịp định thần đã bị lôi đi, miễn cưỡng lắm mới theo được bước chân người nọ thì đột ngột bị đẩy xuống giường.
Tiểu ca nhi hốt hoảng vùng vậy thì bị ép chặt hai tay lên trên đầu, nam nhân xa lạ nhanh chóng xé lớp quần áo mỏng manh trên cơ thể cậu, để lộ cần cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo, xuống phía dưới một chút là lồng ngực trắng nõn cùng hai trái cherry hồng nhạt vì tiếp xúc với không khí mà dựng đứng lên.
Cậu sợ hãi định kêu cứu thì bàn tay to lớn của nam nhân đã nắm lấy cổ, hơi dùng sức đe dọa: "Yên lặng, cấm khóc."
Người nọ hôn dọc cần cổ thon dài, liếm mút xương quai xanh, để lại hàng loạt vết tích trên thân thể thiếu niên.
Một lát sau, như cảm nhận được điều gì đó, hắn tiếp tục ra lệnh: "Rên lên", tay lại hơi dùng sức, gặm cắn thêm dữ dội.
"Ưm... A~ Hức".
"Tiên sinh... Nhẹ một chút~ Nô gia chịu không nổi..."
Tiếng rên rầm rì nhưng cũng đủ để người ngoài cửa nghe được. Đợi đến khi xác nhận chắc chắn người đã đi rồi, nam nhân mới buông cậu ra.
Lúc này, hắn mới nhìn người dưới thân. Tiểu ca nhi trước mắt cực kỳ xinh đẹp, cặp mắt to tròn hơi hồng lên, vì không dám cãi lệnh mà cố kìm nén không để rơi nước mắt, từng hạt châu vẫn còn đọng lại trên mi mắt thiếu niên lấp lánh như ngọc trai. Bờ môi căng mọng hồng hào hơi hé mở để lộ hàm răng trắng nhỏ cùng chiếc lưỡi ẩm ướt đỏ rực cực kỳ ngon miệng. Thân trên chỉ mặc một chiếc áo ngắn cũn, lộ ra đường cong eo xinh đẹp. Nam nhân đưa gang tay ra đo thử thì bóp được vừa vặn, trên eo cũng đeo một chiếc vòng bạc đính ngọc lấp lánh.
Trường Xuân lâu có một luật bất thành văn, những ca nhi, kỹ nữ trong viện chưa phá thân sẽ đeo trang sức quanh eo, còn những người đã phá thân cũng đeo như vậy nhưng còn có thêm một sợi dây đỏ đi kèm để tăng thêm sự quyến rũ. Mà tiểu ca nhi này rõ ràng là vẫn còn trong trắng.
Nam nhân buông cậu ra, nhìn vệt đỏ hằn lên cổ tay và bụng cùng những dấu hôn đỏ rực trên ngực cậu, hầu kết lăn lộn một chút. Hắn đỡ người dậy, bế cậu ngồi lên đùi, tay quấn lên eo nhỏ: "Cảm ơn đã phối hợp và xin lỗi vì hành động thô bạo ban nãy."
Lúc này, tiểu ca nhi mới hoàn hồn, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống, lăn trên gò má mềm mại. Cậu chưa từng bị đối xử như thế này, trước đây cùng lắm chỉ núp sau mành đánh đàn, hoặc ca múa, đánh cờ với khách nhân. Có những lúc bị bắt đi tiếp khách nhưng dù rất ưng khuôn mặt cậu, cuối cùng cũng chỉ vì ngực nhỏ mà cậu không bao giờ được chọn, những điều được học đều không dùng được, cũng không biết là tốt hay xấu.
Người nọ giúp cậu lau nước mắt, ngón tay hơi thô chà xát lên gương mặt non mịn khiến nó trở nên đỏ hồng. Đầu ngón tay mơn trớn trên gò má, dần dần ma sát lên đôi môi quyến rũ, trêu chọc nó, sau đó nam nhân tiến lại gần, hôn lên môi cậu.
Tiểu ca nhi kinh ngạc quên cả khóc, đôi mắt hơi mở lớn nhìn nam nhân gần ngay trước mặt.
"Nhắm mắt." Thanh âm trầm thấp đánh thức cậu.
Mỹ nhân vội vàng nhắm hai mắt