[Bl] Nam Kỹ Vương Phi

Chương 2


trước sau


Kinh đô Hoành La của Thiên quốc là một nơi cực kỳ phồn hoa. Khách điếm, quán rượu, sòng bạc, thanh lâu... Ngày đêm tấp nập, dòng người nối tiếp nhau không dứt.

Nhắc đến Hoành La, người ta sẽ ngay lập tức nghĩ tới Trường Xuân lâu - nơi nhộn nhịp bậc nhất kinh thành. Ở đây, quan khách không chỉ thưởng rượu, ngắm mỹ nhân mà còn có thể bình thơ, luận cầm, thưởng thức mọi thú vui trên đời.

Trường Xuân còn là nơi quy tụ các mỹ nhân xuất chúng. Các kỹ nữ, kỹ nam đều tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, mềm mại uyển chuyển, các luật lệ cũng được đề ra khắt khe, nghiêm trang mà không gò bó khiến Trường Xuân trở nên khác biệt hoàn toàn so với những thanh lâu khác.

Đêm nay, nơi này dường như càng nhộn nhịp hơn nữa vì hiện tại chính là thời gian đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi đầu bảng nơi đây.

Trong sảnh lớn, người người nườm nượp qua lại, ở các khu vực riêng biệt, màn sa rủ xuống từng góc phòng. Có người chỉ đơn giản muốn thưởng nghệ, chọn chỗ ngồi ở sảnh chính nhưng cũng có những người vừa muốn xem kỹ, vừa muốn làm ra một số hành động nhỏ hoặc muốn đảm bảo riêng tư nên đặt chỗ ở các khu chỉ định. 

Vì có giới hạn chỗ ngồi nên giá ở những nơi như vậy cao hơn hẳn so với khu đại sảnh, lại cũng không được phép làm ra các hành động quá lố. Lần đầu vi phạm, phạt một vạn lượng bạc, lần thứ hai vi phạm, một trăm vạn lượng bạc, lần thứ ba trực tiếp đuổi khỏi lâu, cấm ra vào trong vòng một tuần, đến lần thứ tư sẽ bị ghi vào sổ đen, vĩnh viễn không được đặt chân vào nửa bước.

Nhưng những người đến đây không phú thì quý, chút tiền đó căn bản không được đặt vào mắt cộng thêm quyền thế của nhân vật thần bí đứng sau nên không ai dám gây rối nơi này, những khu vực đặc biệt cũng vẫn được rất nhiều người săn đón, không lúc nào vắng người.

Sau màn biểu diễn đầy mãn nhãn của các cầm kỹ hàng đầu, chủ lâu bước lên sân khấu, ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng: "Hoan nghênh chư vị quan khách đến với Trường Xuân lâu. Ắt hẳn chư vị cũng được nghe qua, đêm nay hoa khôi của chúng ta chính thức tròn năm năm sau khi cập kê. Thay mặt Trường Xuân lâu, nô xin cảm tạ chư vị thời gian qua đã dành sự ưu ái đặc biệt cho Tư Ngọc cũng như toàn bộ mỹ nhân trong lâu."

Tiếng vỗ tay ngập tràn sảnh lớn. Trường Xuân cũng có một quy định, đầu bảng từ lúc cập kê sẽ được lưu lại thêm từ ba đến năm năm tùy theo mong muốn của hoa khôi, sau khi đấu giá sẽ được bầu chọn lại, người sau tiếp tục kế vị danh hiệu trước đó.

Lâu chủ tiếp lời: "Sau đây, Tư Ngọc sẽ biểu diễn vũ khúc tri ân tất cả mọi người, hi vọng các vị quan khách có một buổi tối vui vẻ. Tiếp đó, buổi đấu giá sẽ chính thức bắt đầu."

Nương theo ánh đèn sân khấu mờ ảo, hoa khôi đệ nhất kinh thành từ từ bước ra. Tiếng lắc chân đinh đang theo từng nhịp bước, chân dài trắng nõn lấp ló sau làn váy xẻ tà mỏng manh xẻ sâu tận đùi, vòng eo nhỏ nhắn mang trang sức thắt eo lấp lánh ánh sáng, hai bầu vú căng mọng ẩn hiện qua lớp vài voan đỏ rực, nửa kín nửa hở khiến lòng người sôi sục. 

Tư Ngọc đeo một tấm khăn che mặt mỏng, mắt phượng câu nhân liếc qua những người phía dưới, nhẹ nhàng cúi chào rồi bắt đầu biểu diễn.


Vòng eo uyển chuyển lắc lư qua lại kéo theo sự dao động của những chiếc vòng trang sức, vải lụa đỏ rực dường như cũng hòa điệu với âm nhạc, dán lên thân thể mỹ nhân. Tư Ngọc biết rõ nhất lợi thế của mình, phô ra những đường cong cơ thể quyến rũ nhất, mê hoặc đám người phía dưới thất điên bát đảo.

"Tiểu ca nhi Tư Ngọc xinh đẹp nhất!"

Không biết là ai khởi đầu ném hoa, đám đông theo nhau lũ lượt tặng hoa lên, tiếng ồn ào nào nhiệt cả đại sảnh.

"Mỹ nhân thật quyến rũ!"

"Ngọc nhi mau đến đây."

"Đêm đầu của Ngọc nhi nhất định là của ta!!"

Đủ mọi loại hoa được ném lên sân khấu, nhưng đều không hẹn mà cùng cẩn thận né tránh không đập trúng ca nhi đang múa trên đài.

Trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt dưới sảnh, ở trong gian phòng nọ, một ca nhi vẫn chậm rãi ngồi chải tóc, gỡ từng món trang sức trên đầu xuống, mái tóc óng ả thướt tha phác họa từng đường nét cơ thể. 

Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mở cửa, sau đó đóng lại "Rầm" một tiếng. Tiểu ca nhi giật mình buông lược trong tay, bước đến xem xét. 

Một bàn tay to lớn vươn ra, nắm lấy cổ tay cậu kéo nhanh về phía giường, buông màn che xuống. Ca nhi chưa kịp định thần đã bị lôi đi, miễn cưỡng lắm mới theo được bước chân người nọ thì đột ngột bị đẩy xuống giường.

Tiểu ca nhi hốt hoảng vùng vậy thì bị ép chặt hai tay lên trên đầu, nam nhân xa lạ nhanh chóng xé lớp quần áo mỏng manh trên cơ thể cậu, để lộ cần cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo, xuống phía dưới một chút là lồng ngực trắng nõn cùng hai trái cherry hồng nhạt vì tiếp xúc với không khí mà dựng đứng lên.

Cậu sợ hãi định kêu cứu thì bàn tay to lớn của nam nhân đã nắm lấy cổ, hơi dùng sức đe dọa: "Yên lặng, cấm khóc."

Người nọ hôn dọc cần cổ thon dài, liếm mút xương quai xanh, để lại hàng loạt vết tích trên thân thể thiếu niên.

Một lát sau, như cảm nhận được điều gì đó, hắn tiếp tục ra lệnh: "Rên lên", tay lại hơi dùng sức, gặm cắn thêm dữ dội.

"Ưm... A~ Hức".

"Tiên sinh... Nhẹ một chút~ Nô gia chịu không nổi..."

Tiếng rên rầm rì nhưng cũng đủ để người ngoài cửa nghe được. Đợi đến khi xác nhận chắc chắn người đã đi rồi, nam nhân mới buông cậu ra.

Lúc này, hắn mới nhìn người dưới thân. Tiểu ca nhi trước mắt cực kỳ xinh đẹp, cặp mắt to tròn hơi hồng lên, vì không dám cãi lệnh mà cố kìm nén không để rơi nước mắt, từng hạt châu vẫn còn đọng lại trên mi mắt thiếu niên lấp lánh như ngọc trai. Bờ môi căng mọng hồng hào hơi hé mở để lộ hàm răng trắng nhỏ cùng chiếc lưỡi ẩm ướt đỏ rực cực kỳ ngon miệng. Thân trên chỉ mặc một chiếc áo ngắn cũn, lộ ra đường cong eo xinh đẹp. Nam nhân đưa gang tay ra đo thử thì bóp được vừa vặn, trên eo cũng đeo một chiếc vòng bạc đính ngọc lấp lánh. 

Trường Xuân lâu có một luật bất thành văn, những ca nhi, kỹ nữ trong viện chưa phá thân sẽ đeo trang sức quanh eo, còn những người đã phá thân cũng đeo như vậy nhưng còn có thêm một sợi dây đỏ đi kèm để tăng thêm sự quyến rũ. Mà tiểu ca nhi này rõ ràng là vẫn còn trong trắng.

Nam nhân buông cậu ra, nhìn vệt đỏ hằn lên cổ tay và bụng cùng những dấu hôn đỏ rực trên ngực cậu, hầu kết lăn lộn một chút. Hắn đỡ người dậy, bế cậu ngồi lên đùi, tay quấn lên eo nhỏ: "Cảm ơn đã phối hợp và xin lỗi vì hành động thô bạo ban nãy."

Lúc này, tiểu ca nhi mới hoàn hồn, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống, lăn trên gò má mềm mại. Cậu chưa từng bị đối xử như thế này, trước đây cùng lắm chỉ núp sau mành đánh đàn, hoặc ca múa, đánh cờ với khách nhân. Có những lúc bị bắt đi tiếp khách nhưng dù rất ưng khuôn mặt cậu, cuối cùng cũng chỉ vì ngực nhỏ mà cậu không bao giờ được chọn, những điều được học đều không dùng được, cũng không biết là tốt hay xấu.

Người nọ giúp cậu lau nước mắt, ngón tay hơi thô chà xát lên gương mặt non mịn khiến nó trở nên đỏ hồng. Đầu ngón tay mơn trớn trên gò má, dần dần ma sát lên đôi môi quyến rũ, trêu chọc nó, sau đó nam nhân tiến lại gần, hôn lên môi cậu. 

Tiểu ca nhi kinh ngạc quên cả khóc, đôi mắt hơi mở lớn nhìn nam nhân gần ngay trước mặt. 

"Nhắm mắt." Thanh âm trầm thấp đánh thức cậu.


Mỹ nhân vội vàng nhắm hai mắt

lại, giọt nước mắt còn đọng lại trên mi tiếc nuối rơi xuống, hòa vào khóe miệng hai người.

Đầu lưỡi người đàn ông linh hoạt liếm mút bờ môi, thấy cậu không chịu mở miệng liền cắn nhẹ lên đó. Ca nhi ăn đau lập tức mở miệng định kêu ra tiếng nhưng lưỡi đã lập tức thừa cơ chen vào, khuấy đảo khoang miệng thiếu niên. Bàn tay cũng không an phận sờ mó eo nhỏ, men theo bên trên bóp lấy hai hạt đậu.

"Ưm~"

Tiểu mỹ nhân bị đột kích bất ngờ, giãy giụa muốn thoát ra nhưng lại bị một bàn tay ôm sau gáy, kéo dài thêm nụ hôn này. Đến tận khi dưỡng khí trong phổi sắp cạn kiệt, nam nhân mới luyến tiếc buông tha.

Nước bọt không kịp nuốt chảy xuống khóe miệng, ánh mắt y sâu thẳm lau đi giúp cậu, lại mổ thêm cái nữa lên bờ môi bị chà đạp đến đỏ bừng.

"Công, công tử..." Ca nhi nhẹ giọng gọi, đầu cúi thật thấp, không dám ngước lên.

"Đường Quân." Người nọ trả lời.

Thanh tuyến làm cậu rung động, má càng đỏ hơn: "Đường... Công tử, nô gia là... Là Diệp Thư Vân. Hoan nghênh công tử đến Trường Xuân lâu..."

Âm thanh mềm mại như gió xuân làm Đường Quân ngứa ngáy, không nhịn được trêu đùa: "Ồ, nãy giờ chỉ có Vân nhi tiếp ta, làm gì còn người nào? Xem ra danh xưng đệ nhất thanh lâu cũng chỉ là hữu danh vô thực."

Diệp Thư Vân tưởng khách nhân không hài lòng, tay siết chặt, vội vàng giải thích: "Không phải đâu công tử, chỉ là hôm nay người đến đều tập trung ở đại sảnh, cũng không ngờ...Vân nhi lập tức gọi người đến hầu hạ ngài."

Nói xong, cậu toan đứng dậy lại bị cánh tay rắn chắc siết eo kéo lại, mông ngồi lên đùi anh: "Không cần. Có Vân nhi là đủ rồi."

Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai từ đằng sau khiến vành tai tiểu mỹ nhân đỏ bừng. Cậu cắn môi, run rẩy theo từng động tác của nam nhân. Đôi bàn tay tiếp tục mò vào áo, sờ lên vú bóp vài cái: "Vân nhi? Tại sao em lại không có ngực? Không phải chỗ này của tiểu ca nhi đều sẽ phồng lên sao?"

Câu hỏi như một mũi tên đâm vào trái tim làm cậu đau đớn. Đâu phải cậu không muốn có? Chỉ là không hiểu tại sao đến tận bây giờ nơi đó vẫn không chịu phát triển, cùng lắm thì cũng chỉ mềm mại hơn các chỗ khác, nhô ra một chút thôi. 

"Nô gia..."

"Người đâu?"

Nam nhân quay người tiểu ca nhi lại, quấn lên người cậu một lớp áo choàng, hướng về phía cửa hô lên.

Chẳng lẽ lần này, cậu tiếp tục sẽ bị bỏ lại sao?

Lòng Diệp Thư Vân đau xót, nước mắt kiềm nén nãy giờ bắt đầu lên men, chực chờ rơi xuống. Đường Quân quấn cho cậu kín kẽ không một chỗ hở xong liền ôm cậu vào lòng, để đầu mỹ nhân dựa lên ngực mình.

Rất nhanh, người bên ngoài nghe được tiếng động liền lập tức chạy tới, ánh mắt nhanh chóng quét đến tiểu ca nhi ngồi trong lòng ngực nam nhân đang được bao bọc, cúi đầu: "Thưa ngài, mời ngài đưa ra yêu cầu, Trường Xuân Lâu hân hạnh được phục vụ."

"Gọi chủ quản của các người đến đây." Đường Quân nói.

Dường như người này cũng chỉ là chân sai vặt, nghe xong liền vâng vâng dạ dạ lui ra. 

Diệp Thư Vân suy nghĩ miên man. Từ giọng điệu của anh cũng đoán được, chắc sẽ yêu cầu một ca nhi khác ngực lớn hơn nhỉ? Chỉ là nằm trong lòng người này thật ấm áp làm cậu luyến tiếc buông ra...

Người đến không phải lâu chủ mà là phó lâu, thấy được tình hình trước mặt cùng dấu hôn thấp thoáng trên cổ ca nhi cũng đoán được vài phần. Có điều đây không phải phòng của Diệp ca nhi sao? Vẫn còn có người muốn cậu?

Gác lại tò mò, phó lâu cẩn thận dò hỏi: "Không biết công tử đây muốn yêu cầu điều gì? Trường Xuân lâu xin sẵn lòng lắng nghe."


Diệp Thư Vân nín thở, như chờ đợi khoảnh khắc đao phủ hạ tay xuống, căng thẳng nhưng vẫn không kìm được muốn nghe chính lời người nọ nói ra.

"Ta muốn chuộc thân cho ca nhi này, toàn bộ giấy tờ có liên quan, bao gồm cả khế ước bán thân đều giao nộp hết ra đây."

Lời nói tuy chậm rãi nhưng mang sức nặng kinh người, dọa toàn bộ những người có mặt trong phòng một phen hú vía.

Phó lâu giật mình, rồi nhanh chóng treo lên một nụ cười đã được luyện tập từ lâu: "Cái này... Cảm tạ khách gia đã để ý đến Vân nhi, Vân nhi thật có phúc mới lọt được vào mắt xanh của ngài. Như vậy thật tốt quá rồi, Vân nhi..."

"Đủ rồi!" Đường Quân ngăn lại những lời phó lâu muốn nói: "Nhanh chóng thanh toán. Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, làm mất hứng ta, ngươi đền nổi sao?"

Phó lâu nhanh chóng nịnh nọt: "Vâng vâng, mời ngài đi theo nô, bên này..."

Đợi lúc Đường Quân xử lý xong mọi việc, quay trở về phòng, Diệp Thư Vân vẫn thẫn thờ ngồi trên giường, áo choàng hơi rơi xuống để lộ một bên vai trắng nõn đầy hồng ngân, tóc dài rũ xuống, khóe mắt long lanh, môi hồng răng trắng làm tiểu ca nhi đẹp như tinh linh.

Tim Đường Quân đập hẫng một nhịp, tiến đến gần cậu.

Mỹ nhân nhận ra có người tới, lập tức nhìn về phía anh, dường như không tin được những gì xảy ra, giọng run run hỏi: "Công tử, ngài... Ngài muốn chuộc thân cho Vân nhi?"

Nam nhân nhìn cậu khóc liền đau lòng, hôn lên trán: "Đương nhiên, ta chưa từng gặp được tiểu ca nhi nào xinh đẹp như em đâu."

"Nhưng mà... Em..." Diệp Thư Vân chợt dừng lại, lâu sau, môi bỗng nhiên nở nụ cười thật xinh đẹp hướng về phía nam nhân: "Cảm tạ công tử, đại ân đại đức của công tử Vân nhi nguyện dùng cả đời báo đáp." Nói rồi, tiểu mỹ nhân liền quỳ xuống, bái lạy Đường Quân.

Vì sắc cũng được, thương hại cũng chẳng sao, dù sao cũng cảm ơn ngài đã giúp em thoát khỏi nơi này. Chẳng cầu danh phận, không ngại thị phi, chỉ cần ngài muốn, Vân nhi nguyện ý làm tất cả vì ngài.

------

Đường Quân: Cuối cùng ta cũng có vợ!!!
1

Diệp Thư Vân: Vân nhi mãi mãi là người của ngài...

19/7/2022

_________

Hê hê, thiết lập bé thụ trong truyện sẽ hơi tự ti, tui đặt biệt khoái mấy bé ngây thơ chưa trải sự đời này, chơi vui ẻ, khóc lên cực kỳ thích...

Với lại ý tưởng nó đập tui, bắt tui viết chớ, tui không cố ý mà~ Bé hoa yêu để lại sau nhé.

Cam đoan thử thách 6 ngày vẫn còn hiệu lực, tui sẽ lấp hố từ từ nhá, giờ cứ đào cho sướng đã (mặc dù không biết bao giờ mới lấp được).



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện