“Về rồi nói!”Nói với người ở đầu dây bên kia xong, Bùi Lộ liền tắt máy.“Mẹ, Ninh Noãn, nhiều năm nay, hai bà cháu nương tựa vào nhau mà sống.
Cả hai chắc chắn là người hiểu đối phương nhất.
Những điều Quốc Phú nói ngày hôm nay, hai người hãy tự thương lượng với nhau đi.
Đừng thúc giục anh ấy nữa!”Bùi Lộ vênh váo hống hách.
Nói xong cô ta đạp trên đôi giày cao gót tám phân kiêu ngạo rời đi.Trong phòng yên tĩnh…Ninh Noãn mặt nóng bừng bừng.Cô không dám náo loạn quá mức.
Cô sợ rằng người bị tổn thương nhất chính là bà ngoại.
Dù sao hai người đó không tính là con người.
Không có trái tim!Ninh Noãn đỡ bà ngoại đứng dậy: “Bà ngoại, bà đừng khóc.”Bùi Lộ và Ninh Quốc Phú ở bên nhau là chuyện Ninh Noãn không thể ngờ tới.
Suốt thời gian qua, bà ngoại đã biết tất cả.
Rốt cuộc bà đã phải chịu đựng bao nhiêu đau xót buồn bã…Sau khi động viên bà ngoại, nhìn bà đi vào giấc ngủ.
Bây giờ đã là hai giờ hơn sáng.Ngồi trên chiếc ghế bên cạnh phòng của bà ngoại, Ninh Noãn bất giác cũng ngủ thiếp đi.
Không được một lát, cô liền khó chịu tỉnh giấc.
Đầu óc cô hỗn loạn.
Cả người phát lạnh.
Sờ lên trán, cô cảm thấy hình như mình bị sốt rồi.Dạ dày đau đớn làm người khó chịu.
Không biết là do rượu hay do bị chọc tức đây.
Cô cầm chìa khóa, với lấy điện thoại mơ mơ hồ hồ đi ra ngoài.Ninh Noãn nhớ trong khu phố có một quầy thuốc nhỏ bán hàng 24h.Đi trên phố khuya, đôi mắt cô cay xè nhìn những tấm bảng hiệu màu đỏ sáng lập lòe ở phía bên kia đường.Đầu Ninh Noãn choáng váng, trước mắt cô đột nhiên trắng xóa.Nửa tiếng sau.Bác sĩ nói với Lục Tây Thành: “Không có chuyện gì.
Bạn gái của cậu tinh thần mệt mỏi dẫn đến sức đề kháng giảm sút.
Lại bị kích thích.
Cộng thêm cơ thể vốn đã có sẵn bệnh hạ đường huyết nên mới dẫn đến ngất xỉu.
Truyền hết bình này là có thể về.
Nếu cô ấy lại sốt, cậu chỉ cần cho cô ấy uống thuốc hạ sốt là được.“Được, cảm ơn bác sĩ.” Lục Tây Thành ngồi xuống bên giường bệnh.Ninh Noãn nằm trên giường, nửa khuôn mặt đã sưng lên.
Tuy bác sĩ đã xử lý giúp cô tiêu bớt chỗ sưng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.Người từ đầu đến cuối vẫn chưa tỉnh, có lẽ là đã quá mệt mỏi rồi.Lục Tây Thành không biết, sau khi về nhà cô đã gặp phải những chuyện gì.
Khuôn mặt sưng húp, đôi mắt dường như đã khóc.
May mắn thay, sau khi đưa cô về nhà, anh đã không cùng mấy người Chu Nhạc Nhạc rời đi mà dừng lại hút thuốc ở khu nhà của cô.Nếu không,