Ninh Noãn được đẩy tới phòng sinh, có bác sĩ khoa sản qua đây kiểm tra cho cô.
Cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, không lúc nào cô không cảm thấy đau, khi cổ tử cung mở ra tầm mười phân, Ninh Noãn đau chết đi sống lại trên giường sinh…Cô tê liệt ngã xuống giường sinh hít thở, chờ một lúc cũng không thấy đứa trẻ khóc.
Khi cô muốn gọi bác sĩ thì bác sĩ đến, ôm đứa trẻ nói với cô: “Là một cậu bé, bốn ký rưỡi, lúc sinh ra không khóc nên chỉ có thể bỏ vào buồng giữ nhiệt quan sát, cô nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều!”Ninh Noãn có chút tan vỡ…Ba ngày liên tục cô đã không nhìn thấy con.
Giường của khoa sản có hạn, phụ nữ mang thai không ngừng đi vào, ba ngày sau, Ninh Noãn phải xuất viện về nhà.
Sáng ngày thứ tư, Ninh Noãn gọi điện thoại cho bệnh viện, hỏi tình hình tối qua của con trai.
Y tá bệnh viện nói: “Cô Ninh, đứa trẻ đã được bố nó đến đón, cô không biết sao? Hình như là trong nhà có chuyên gia hàng đầu nhằm trị liệu cho trẻ sinh non.
”“Cái gì? Bố của đứa bé?” Đầu của Ninh Noãn ong ong.
Phản ứng đầu tiên là, đứa trẻ bị người ta bắt đi.
Cô có nghe nói trộm cắp trẻ em ở bệnh viện nhiều lắm!“Đúng vậy, chính là bố đứa bé, có dẫn theo luật sư đến gặp viện trưởng của chúng tôi, cũng lấy ra báo cáo giám định quan hệ thân nhân với đứa trẻ.
”Ninh Noãn chợt ngưng thở.
Cô nhớ lại ngày mà mình sinh, bởi vì tài xế taxi nhiệt tình trợ giúp dẫn đến đài truyền hình tới phỏng vấn, chuyện cô mang thai bị mang lên ti vi.
Cho nên con của cô bị bố ruột của nó phát hiện…Chuyện có xác suất nhỏ như vậy.
Sao cô lại xui xẻo thế chứ?Nhà cũ nhà họ Thương.
Phòng chăm sóc trẻ sơ sinh được khử trùng nghiêm ngặt.
Đứa nhỏ kia vì đói mà gào khóc, nhân viên y tế tư nhân đút sữa bột nhưng đứa nhỏ kia chết sống không ăn, dù có đổi bao nhiêu sữa bột nhưng cũng không được.
Dường như không có sữa