Nhiều người ở đây không biết thân phận của Tần Cao Văn, nhưng Nhạc Sơn Hà lại là một người vô cùng nổi danh.
Thấy anh ta nói chuyện với Tần Cao Văn, không ít người dồn sự chú ý về phía này.
Phùng Thiên Vũ nhíu mày, trong lòng cũng khó hiểu.
“Anh đồng ý với tôi trước đã được không?”.
Tần Cao Văn sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề”.
Dù là trò chơi gì, Tần Cao Văn cũng chắc chắn có thể dễ dàng thắng được Nhạc Sơn Hà, mấy trò khôn vặt của anh ta chẳng đáng nhắc tới trước thực lực tuyệt đối.
Nhạc Sơn Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu anh ta còn hơi lo lắng, sợ rằng Tần Cao Văn không dám đồng ý, bây giờ xem ra anh ta đã đánh giá thấp Tần Cao Văn.
Nhạc Sơn Hà nhìn Tần Cao Văn nói: “Đợi lát nữa có trò chơi đổ thạch, hai chúng ta chơi một chút được không? Xem ai tìm được đá có giá trị cao hơn thì người đó thắng”.
Mọi người đều ồ lên.
Ai cũng biết Nhạc Sơn Hà là chuyên gia có uy tín trên phương diện giám định ngọc thạch, còn Tần Cao Văn có khả năng trước đây chưa từng tiếp xúc với nó.
Nếu hai người họ thi đấu, ai thắng ai thua không nói cũng biết.
Nhạc Sơn Hà chẳng phải đang ức hiếp người ta sao?
“Cậu Nhạc, cậu làm như vậy e là…”.
Nhạc Sơn Hà cắt ngang lời ông ta: “Anh Tần đã đích thân chấp nhận chuyện này, lẽ nào ông sợ anh ta thua sao?”.
Phùng Thiên Vũ không nói gì.
Nếu ông ta thừa nhận điều này, ông ta sẽ bị cho là tự chủ trương, quyền quyết định nằm trong tay Tần Cao Văn.
Chốc lát sau, Tần Cao Văn đáp: “Không thành vấn đề, tôi đồng ý”.
Quyết định của Tần Cao Văn khiến mọi người bất ngờ.
Lẽ nào anh ta không biết thân phận thật sự của Nhạc Sơn Hà? Nếu biết thì sao lại có hành động ngu xuẩn như vậy?
Tất cả mọi người đều chỉ trỏ Tần Cao Văn.
“Chắc anh ta bị điên rồi”.
“Tôi không biết anh ta nghĩ gì nữa”.
“Cậu Nhạc lợi hại đến thế nào chứ? Lẽ nào anh ta không biết hay sao?”.
…
Mọi việc thuận lợi hơn tưởng tượng của Nhạc Sơn Hà nhiều.
Anh ta còn tưởng rằng Tần Cao Văn biết được thân phận của anh ta sẽ từ chối yêu cầu mình đưa ra, nhưng không ngờ Tần Cao Văn lại ngu dốt như vậy.
Nhạc Sơn Hà khoanh hai tay trước ngực, không biểu lộ cảm xúc gì nói với Tần Cao Văn: “Nếu đã là chơi trò chơi thì chúng ta chắc chắn phải đánh cược cái gì đó”.
“Cược cái gì?”, Tần Cao Văn nhìn anh ta, tò mò hỏi.
Nhạc Sơn Hà đáp thẳng: “Ai thua thì phải trả cho người kia mười triệu tệ, hơn nữa phải quỳ xuống kêu tiếng chó trước mặt mọi người”.
Sắc mặt Phùng Thiên Vũ trở nên cực kỳ khó coi.
Tất cả mọi người đều hiểu ra, Nhạc Sơn Hà không phải muốn chơi trò chơi với Tần Cao Văn, mà chỉ là muốn làm anh bẽ mặt trước đám đông.
Phùng Thiến Thiến ở bên cạnh vội vàng chạy tới, cô ấy biết Nhạc Sơn Hà hành động như vậy là vì cái gì.
Chắc chắn là có liên quan mật thiết đến cô ấy.
Phùng Thiến Thiến đứng ở trước mặt Tần Cao Văn, nói: “Anh Tần, anh không cần phải chấp nhặt với loại người này”.
“Thiến Thiến, em sợ anh ta thua anh à? Ở đây nhiều người làm chứng thế này, anh ta không nuốt lời được đâu”.
Phùng Thiên Vũ siết chặt nắm đấm, mắng chửi: “Nhạc Sơn Hà, cậu đừng hiếp người quá đáng”.
“Sao tôi lại hiếp người quá đáng? Rõ ràng là anh Tần tự mình đồng ý, liên quan gì đến tôi?”.
Hôm nay, Phùng Thiên Vũ tỏ ra vô cùng nhiệt tình với Tần Cao Văn, những người ở đây đều có định kiến về việc này.
Bọn họ đều được Phùng Thiên Vũ gửi thiệp mời, đặc biệt mời đến đây, còn Tần Cao Văn không có thiệp mời lại được ông ta tiếp đãi tận nơi.
Mọi người có suy nghĩ như vậy đối với Tần Cao Văn cũng là bình thường.
Tần Cao Văn bị Nhạc Sơn Hà gây khó dễ, mọi người chắc chắn sẽ đứng về phía Nhạc Sơn Hà.
Nhìn những người này, Phùng Thiên Vũ âm thầm thở dài.
Bọn họ đúng là không biết điều, dám gây khó dễ cho Tần Cao Văn? Có biết thân phận của cậu ấy là gì không?
Chốc lát sau, Phùng Thiên Vũ nói: “Cậu Tần, chúng ta đừng chấp nhặt với loại người này”.
“Không sao, tôi sẵn lòng”, anh tỏ thái độ vô cùng kiên định.
Nếu người ta đã gửi thư khiêu chiến, Tần Cao Văn cũng không có lý nào lại từ chối.
Nhạc Sơn