Tần Cao Văn khẽ vỗ tay.
Một lúc sau có tiếng bước chân từ trong khu rừng vọng ra, tiếp đó là một nhóm người lao ra, đi đầu là Giang Sơn.
Ông Hai quay qua nhìn, khuôn mặt già nua của ông ta bỗng tái mét.
Quả nhiên là như vậy.
Giang Sơn đứng phía sau Tần Cao Văn với vẻ phởn phơ: “Sư phụ, tôi đã không phụ sự kỳ vọng của sư phụ đúng không nào?”
Tần Cao Văn gật đầu trả lời: “Lần này mọi người làm khá lắm”.
Ông Hai chịu phải cú sốc quá lớn, nhất thời không thể nào chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.
Rõ ràng trước đó những người sắp xếp trong rừng đều là thuộc hạ của ông ta.
Sao giờ lại biến thành người của Tần Cao Văn rồi?
Một lúc sau, ông Hai mới hỏi tiếp: “Cậu đã làm thế nào vậy?”
“Tôi đã sớm biết ông chắc chắn sẽ thiết kế thiên la địa võng ở đây và muốn tôi phải chết”.
Ông Hai không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Thế là tối qua tôi đã để người của tôi lặng lẽ xuất phát, xử lý hết tất cả cao thủ mà ông cho mai phục, hơn nữa còn khoá các ngòi nổ, khiến nó mất khả năng sát thương.
Vừa rồi cái thứ nổ nhìn có vẻ vui mắt đó thực ra chẳng ảnh hưởng gì tới tôi cả”.
Trông ông Hai vô cùng khó coi.
Một lúc sau, ông ta lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn, xem ra tôi đánh giá cậu hơi cao quá, tôi tưởng rằng cậu là người trọng tình trọng nghĩa, vì sự an nguy của vợ mình sẽ không làm càn, thật không ngờ cậu lại ngu ngốc như vậy”.
Ông ta đang nhắc nhở Tần Cao Văn, sự an nguy của Vương Thuyền Quyên vẫn đang nằm trong tay ông ta.
Chỉ cần đối phương dám làm loạn thì tới khi đó cô sẽ trúng độc mà chết.
Tần Cao Văn bật cười: “Ông tưởng kế khích tướng của ông có tác dụng sao?”
“Tôi không khích tướng, những gì tôi nói đều là sự thật”.
Tần Cao Văn đáp lại: “Ngại quá, khiến ông phải thất vọng rồi”.
Ông Hai dường như đoán ra được điều gì đó, vẻ mặt ông ta lộ ra vẻ không dám tin.
Ông ta hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Vợ tôi đã sớm hồi phục rồi”.
Ông Hai loạng choạng.
Vương Thuyền Quyên trúng độc cực mạnh chính là con át chủ bài trong tay ông ta và là gốc rễ của kế hoạch lần này.
Nào ngờ đến cả điều đó mà cũng bị Tần Cao Văn hóa giải được.
Ông Hai không thể chấp nhận sự thật như thế.
Ông ta nói tiếp: “Sao cậu có thể chứ? Nếu thật sự như vậy thì sao tôi lại không biết tin gì?”
“Mã Đồng Ba”.
Có thể người khác không biết ba từ này có nghĩa là gì, nhưng ông Hai thì lập tức hiểu ra ngay, ông ta khẽ run rẩy, đến cuối cùng thì chút hi vọng may mắn cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Thật không ngờ đến cả Mã Đồng Ba mà cũng bị anh lôi ra được.
Ông Hai thở dài: “Giờ nó thế nào rồi?”
“Đã bị phát hiện khi làm nội gián trong công ty chúng tôi, ông cảm thấy tôi sẽ đối phó thế nào với anh ta?”
Ông Hai tỏ ra thương cảm và thở dài: “Tôi không nên giao nhiệm vụ nguy hiểm cho nó”.
Tần Cao Văn đáp lại: “Anh ta làm khá lắm, thậm chí trước khi chết còn không hề chịu thỏa hiệp, đúng là một thằng đàn ông đấy”.
Nghe thấy vậy, đôi mắt ông Hai trở nên lạnh như băng.
Sát khí trên cơ thể bỗng phát ra ngoài.
Không ít những kẻ thực lực hơi yếu phải run rẩy.
Lúc này khí chất vốn có của ông Hai đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Giờ đây ông ta không khác gì một con mãnh thú không lồ.
Sắc mặt ông ta tối sầm: “Hôm nay tôi nhất định phải báo thù cho nó”.
“Dựa vào một mình ông sao?”
Ông Hai tỏ vẻ khinh thường, nhìn đám người phía sau Tần Cao Văn và nói bằng giọng chế nhạo: “Cậu tưởng rằng dựa vào đám hợp quần này thì có thể chặn được tôi chắc?”
Tần Cao Vương đáp lại: “Ông coi thường bọn họ quá đấy”.
Ông Hai siết chặt nắm đấm, cơ thể nổi gân cuồn cuộn, sau đó ông ta gầm lên, quần áo bỗng chốc nứt toác.
Một cơ thể kiện tráng với những thớ thịt cuồn cuộn hiện ra trước mặt.
Đã hơn một năm rồi ông ta không đích thân