Tần Cao Văn nhè nhẹ vỗ vai cô ấy, muốn mở lời an ủi nhưng lại không biết nói gì.
Bất cứ lời nói nào đứng trước sự đau buồn cực hạn đều trở nên bất lực.
Qua một lúc lâu sau, cô ấy mới dần dần ngừng khóc.
Tiểu Điệp ngẩng đầu lên nói với Tần Cao Văn: “Anh Cao Văn, bây giờ em đói bụng quá”.
Tần Cao Văn nở nụ cười, vuốt nhẹ mũi cô ấy, nói: “Anh dẫn em đi mua quần áo đẹp mặc rồi dẫn em đi ăn được không?”.
Từ trước đến nay, Tần Cao Văn luôn xem Tiểu Điệp như em gái ruột của mình.
Khi xưa anh lưu lạc đầu đường xó chợ, nếu không có bố mẹ của cô ấy thì e rằng anh đã chết từ lâu.
Tiểu Điệp ra sức gật đầu.
Tần Cao Văn dẫn Tiểu Điệp đến xe, mở cửa xe ra rồi nói: “Em lên trước đi”.
Tiểu Điệp nhìn quần áo rách rưới của mình, tỏ ra do dự.
Xe của Tần Cao Văn xa hoa quý giá như vậy, nếu làm bẩn thì phải làm sao?
Nhận ra sự thận trọng của cô ấy, Tần Cao Văn không để tâm, nói: “Em không cần lo lắng, xe của anh cũng không đáng bao nhiêu tiền”.
Tiểu Điệp suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng lên xe.
Đóa Đóa ngồi ở ghế trước chú ý thấy Tiểu Điệp lên xe.
Tuy rằng quần áo của cô ấy hơi rách rưới, vả lại trên người còn thoảng mùi hôi, nhưng Đóa Đóa không hề biểu lộ sự chán ghét.
Đóa Đóa hỏi: “Bố, chị này là ai ạ?”.
Tần Cao Văn ngồi lên xe, trả lời: “Đây là một người họ hàng của bố”.
Lúc trước Tần Cao Văn mua cho Đóa Đóa hai cây kem, cô bé đưa cho Tiểu Điệp một cây, nói: “Chị, kem này ngon lắm ạ, chị cũng ăn một cây đi”.
Tiểu Điệp vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, chị… chị không thích ăn”.
Tiểu Điệp vốn dĩ cũng là một cô gái con nhà giàu được nuông chiều từ bé, nhưng gia đình đột nhiên xảy ra chuyện khiến cô ấy phải lang thang ngoài đường.
Thời gian này, Tiểu Điệp đã chứng kiến tình người bạc bẽo, đã nhìn thấu được nhiều chuyện, cô ấy trở nên cực kỳ tự ti ở trước mặt người khác.
Đóa Đóa chân thành nói: “Chị cứ cầm lấy đi”.
…
Tần Cao Văn dẫn Tiểu Điệp đi mua vài bộ quần áo đẹp, sau đó đưa cô ấy về nhà tắm rửa, thay chiếc váy màu trắng vừa mới mua.
Đợi Tiểu Điệp từ trên lầu đi xuống, Đóa Đóa nhìn cô ấy không chớp mắt.
Cô bé không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Chị xinh quá, chị là người con gái đẹp nhất mà em từng thấy”.
Mặc dù bây giờ Tiểu Điệp chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng cơ thể đã dậy thì gần xong, đôi mắt long lanh sáng rõ mà đầy sâu sắc, da trắng như tuyết.
Tiểu Điệp vẫn tỏ ra cẩn thận từng ly từng tý, vô cùng thận trọng.
Tần Cao Văn thấy vậy thì càng đau lòng, thời gian qua không biết Tiểu Điệp đã chịu khổ nhiều thế nào.
Hôm nay, Tần Cao Văn nấu một bữa tối thật ngon.
Lúc ăn cơm, Tiểu Điệp cũng không quan tâm đến hình tượng của mình, bắt đầu ăn ngấu nghiến, một hơi ăn được rất nhiều.
Đóa Đóa thấy vậy thì không ngừng gắp thức ăn cho Tiểu Điệp.
Buổi hoàng hôn, ánh mặt trời ấm áp.
Vương Thuyền Quyên vươn vai, đứng dậy khỏi ghế, tự rót cho mình một tách cà phê, đứng trước cửa sổ sát đất to lớn.
Sự nỗ lực của cô mấy tháng nay đều không uổng công.
Bây giờ, công ty đang ngày một phát triển, trở nên càng ngày càng tốt dưới sự điều hành của cô, đã có công ty lớn ở tỉnh Thiên Hải bày tỏ ý muốn tiến thêm một bước hợp tác với Vương Thuyền Quyên.
May là cô không phụ sự kỳ vọng của Tần Cao Văn.
Ding doong!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Vương Thuyền Quyên xoay người đi ra mở cửa, đứng trước mặt là Tần Cao Văn.
“Sao anh lại đến đây?”, Vương Thuyền Quyên nở nụ cười ngọt ngào, có hơi bất ngờ.
Bình thường Vương Thuyền Quyên đi làm, Tần Cao Văn sẽ không đến quấy rầy, hôm nay có chuyện gì đây?
Tần Cao Văn nói: “Vợ, anh có việc này muốn bàn với em”.
Vương Thuyền Quyên nhìn gương mặt của Tần Cao Văn, phát hiện vẻ mặt anh có chút khó xử, hình như chuyện anh sẽ nói tiếp theo hơi khó mở miệng.
Chuyện này khiến Vương Thuyền Quyên vô cùng tò mò.
Cô nói thẳng: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng, có gì mà phải giấu giếm với em chứ?”.
“Anh muốn đến tỉnh Thiên Hải