Giờ ông ta làm sao dám làm trái yêu cầu của Dương Thúy Phương.
Người đàn ông trung niên biết Từ Thiên Hoa đáng sợ tới mức nào.
Hắn có biệt danh là ông trùm thế giới ngầm tỉnh Thiên Hải.
Nếu đắc tội thì tới khi đó đúng là chết chắc.
Đừng nói là tính mạng của mình mà e rằng cả gia đinh cũng sẽ gặp nạn.
Do đó người đàn ông trung niên với mười cái bạt tai không hề nương tay, đặc biệt đánh rất mạnh khiến răng rơi mất mấy chiếc, máu me đầm đìa.
Nhưng dù có như vậy thì Dương Thúy Phương vẫn cảm thấy không hài lòng.
Cô ta đập giày cao gót liên tiếp vào đầu người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên chỉ biết im lặng cúi đầu chịu trận.
Có không ít những người trên máy bay vốn hừng hực khí thế định đứng ra đòi lại công bằng cho nạn nhân nhưng giờ thì tất cả đều phải sợ rồi.
Không ai dám đắc tội với Dương Thúy Phương nữa.
Sau khi đanh hơn chục phát, Dương Thúy Phương cảm thấy hơi mệt bèn thở hổn hển và nói: “Cút đi cho tôi”.
Người đàn ông trung niên giống như được ban ơn, vội vàng đứng dậy trở lại vị trí ngồi.
Tiếp theo Dương Thúy Phương lại đi tới trước mặt đứa bé.
“Đồ tạp chủng, đã nhìn rõ chưa? Trên cái máy bay này không ai động được vào tao hết, nếu mày còn không đứng lên thì có tin là tao sẽ đập chết mày không?”
Thái độ của cậu bé vô cùng kiên định, dù đối phương có dọa như thế nào thì cậu cũng không sợ.
Cậu vẫn cứ ngồi đó: “Cháu ngồi đây không dậy”.
Dương Thúy Phương bị chọc tới mức điên tiết.
Cô ta không ngờ thằng nhóc này lại không sợ mình.
“Là mày ép tao đấy nhé, vậy thì đừng trách sao tao không khách khí”.
Dương THúy Phương vốn là một tiểu thư phú quý với tính cách kiêu ngạo từ nhỏ.
Sau này ở cùng Từ Thiên Hoa, được ông ta cưng hết mực, hầu như muốn gì được nấy.
Chính vì thế đã hình thành nên tính cách cực đoan của cô ta.
Cô ta thường thích gây sự, ngông cuồng, vô lối.
Hơn nữa do thân phận của cô ta đặc biệt nên chẳng ai làm gì được.
Dù mọi người cảm thấy bất mãn cũng phải nhẫn nhịn.
Khi Dương Thúy Phương giơ giày cao gót lên định ra tay với cậu bé thì một giọng nói vọng tới.
“Giờ cô tự tát mình mười cái thì tôi có thể cân nhắc xem có nên bỏ qua chuyện vừa rồi hay không”.
Câu nói này lập tức khiến đám đông chú ý.
Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía người vừa nói.
Người này trông khôi ngô tuấn tú, cơ thể vạm vỡ, mặc một bộ trang phục màu đen.
Đó chính là Tần Cao Văn.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Tần Cao Văn thì vội vàng giữ anh lại.
“Người anh em, cậu định làm gì vậy?”
Ông ta rất lo lắng Tần Cao Văn sẽ đi theo vết xe đổ, vì nghĩa hiệp mà ra tay là chuyện tốt nhưng cần tùy vào từng trường hợp.
Nếu không sẽ chẳng giúp được mà còn làm hại chính mình.
Tần Cao Văn lên tiếng: “Tôi ghét nhất là thể loại chó cậy gần nhà”.
Dù là Từ Thiên Hoa ở bên ngoài thì cũng không dám xấc xược như vậy.
Rốt cuộc là ai đã cho phép vợ hắn cả gan như vậy?
Dương Thúy Phương không nhịn được bèn lên tiếng: “Ý anh là gì, anh chửi ai là chó đấy?”
“Tôi nói cô là chó? Cô định làm gì tôi”.
Dương Thúy Phương siết chặt nắm đấm, cơ thể khẽ run lên.
Trước đây dù là ai thì chỉ cần biết về thân phận của cô ta cũng đều phải tỏ ra cung kính.
Vậy mà Tần Cao Văn lại không hề sợ hãi.
Rõ ràng là anh chẳng coi cô ta là gì.
Vậy thì làm sao Dương Thúy Phương có thể chấp nhận được?
“Bà đây cho ba giây, nếu như không mau quỳ xuống xin lỗi tôi thì đợi chồng tôi đến sẽ khiến anh nát như thịt băm đấy”.
Tần Cao Văn cười lạnh lùng: “Câu này đúng ra phải là trong vòng ba giây nếu như cô không xin lỗi cậu bé đó thì đừng trách sao tôi không khách sáo”.
Đám đông không cho rằng lời nói của Tần Cao Văn là thật.
Đối phương là người phụ nữ của Từ Thiên Hoa.
Dù cô ta không xin lỗi thì anh cũng làm được gì nào?
Dương Thúy Phương hừ giọng: “Anh cũng không tự soi lại mình.
Anh là cái thá gì? Bà đây không xin lỗi đấy? Anh làm gì được tôi?”
Cô ta không hề bận tâm tới lời uy hiếp của Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Tôi đương nhiên sẽ đánh, đánh tới khi cô xin lỗi thì thôi”.
Đám người trên máy