“Bộ quần áo này là do cô ta đi ăn trộm!”
Câu nói này giống như một quả bom dội xuống mặt hồ phẳng lặng khiến sóng nước bắn lên tung tóe.
Vương Thuyền Quyên đương nhiên không để người khác tạt nước bẩn vào mình như thế.
“Cô nói láo?”
Mấy người Mã Linh Nhi tỏ ra lo lắng và nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
“Đều là cậu sắp xếp sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi khoanh tay bước tới trước: “Trò hay mới vừa bắt đầu thôi”.
“Tôi không nói láo, nhà tôi mở cửa hàng phục trang, trước đó đã nhập bộ Tình Yêu Thiên Sứ, bán rất chạy.
Trong thời gian đó cô đã tới hỏi tôi ba lần, hơn nữa mỗi lần đều quỳ xuống xin tôi hạ giá, mỗi lần đều bị tôi từ chối”.
Thấy đối phương ngậm máu phun người, Vương Thuyền Quyên cảm thấy bất lực.
Cô tức tới mức run người.
Từ sau khi biết được cô chính là Vương Thuyền Quyên thì mọi người bắt đầu thấy có định kiến với cô.
Đến cả việc chưa kết hôn, có con cũng làm được thì còn chuyện gì mà cô sợ chứ?
Càng lúc càng có nhiều người phụ họa theo những lời mà cô gái mập kia nói.
“Tôi thấy cũng phải.
Tiền lương mỗi tháng vài nghìn tệ, còn phải trả tiền nhà, điện nước, còn phải cho con gái đi học thì sao có thể mua được bộ trang phục bảy, tám nghìn tệ chứ.
“Cô gái này đúng là tiện nhân.Chửi cô ta là đồ xấu xa thì có khí còn là nỗi sỉ nhục với cái chữ ấy luôn đấy”.
“Thật khiến người khác phải ghét bỏ, dám đi ăn trộm đồ”.
…
Vương Thuyền Quyên không có khả năng chịu đựng tốt như Tần Cao Văn.
Từng lời nói của người khác giỗng như mũi dao đâm thẳng vào ngực cô vậy.
“Cô nói linh tinh!”
Vương Thuyền Quyên chỉ tay vào mặt người phụ nữ mập và gầm lên.
“Tôi không hề nói linh tinh.
Vừa rồi từng câu đều là thật, tôi còn có cả người làm chứng đây này”.
Một lúc sau, một người đàn ông vạm vỡ bước tới đứng phía sau người phụ nữ mập.
“Lão Vương, anh nói xem buổi tối ngày hôm đó trong cửa hàng của chúng ta, người phụ nữ ăn trộm đồ có phải là cô ta không?”
Người đàn ông tên lão Vương dụi mắt, giả bộ như đang nhìn Vương Thuyền Quyên với vẻ chăm chú lắm.
Sau đó người này gật đầu đầy nghiêm túc: “Đúng vậy, chính là người phụ nữ này!”
Vương Thuyền Quyên run rẩy, cảm giác không thể đứng vững.
Tần Cao Văn sao vẫn chưa tới vậy?
“Các người đứng nói linh tinh, mẹ cháu không bao giờ trộm đồ.
Bộ này là do chú siêu nhân mua đấy”.
Đóa Đóa đứng bên cạnh, dang cánh tay trắng ngần ra chặn ngay phía trước mẹ mình.
“Các cô không hề nói oan cho người khác.
Tất cả đều là thật.
Mẹ cháu là một người hám hư vinh”, người phụ nữ mập hung hăng lên tiếng.
Lúc này hầu như tất cả mọi người đều cho rằng bộ váy trên người Vương Thuyền Quyên là do ăn trộm.
“Thật sự không thể nhận ra, nhìn cũng được mà lại làm chuyện dơ dáy”.
“Nếu tôi mà đẻ là người con như vậy thì chắc chắn tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với cô ta”.
“Thật đúng là đồ phụ nữ khiến người khác thấy ghét!”
…
Thượng Quan Uyển Nhi dựa người vào ghế, đắc ý nói với Mã Linh Nhi và Dương Y Y: “Chiêu này của tôi mọi người thấy thế nào?”
“Lúc còn học đại học sao không nhận ra Uyển Nhi thông minh đến vậy nhỉ”, Dương Y Y phụ họa theo.
“Con bé tiện nhân này mua một bộ trang phục fake cao cấp thì đòi lấn lướt chúng ta sao? Cô ta xứng chắc!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang khắp đại sảnh.
“Mau xin lỗi!”
Giọng nói không lớn lắm nhưng mỗi người có mặt đều nghe thấy rõ.
Giọng nói như có lực xuyên thấu chạm đến mỗi người khiến cho tất cả đều phải ớn lạnh.
Một lúc sau một bóng hình vạm vỡ với khuôn mặt tuấn tú từ ngoài bước vào.
Tần Cao Văn.
Đóa Đóa sà tới nói với Tần Cao Văn bằng vẻ uất ức: “Chú siêu nhân, cuối cùng chú cũng tới rồi, có người ức hiếp mẹ và cháu”.
Tần Cao Văn sờ mũi Đóa Đóa, nói với giọng dịu dàng: “Đóa Đóa đừng lo, chú sẽ lấy lại công bằng cho mẹ và cháu nhé”.
Tiếp đó anh đi tới trước Vương Thuyền Quyên, khẽ vô vai cô, nhẹ nhàng nói: “Phần còn lại để anh”.
Cô gái mập không hề sợ hãi.
Tần Cao Văn đúng là trông khá vạm vỡ nhưng người đàn ông phía sau cô ta cũng chẳng kém là mấy.
Một cú đấm của anh ta có thể đánh chết cả một người có sức ngang một con bò đực.
Nếu như Tần Cao Văn dám ra tay thì e rằng còn chưa