Lần này Tần Cao Văn nể tình là vì trước đó hắn luôn tỏ ra cung kính với anh.
Nếu không, hắn đã chết từ lâu rồi.
“Được rồi, chúng tôi đi trước đây”.
Tần Cao Văn đi tới trước mặt Tiểu Điệp, mỉm cười nói: “Tiểu Điệp, chúng ta đi thôi”.
Tiểu Điệp gật đầu, đi theo Tần Cao Văn giống như một con mèo nhỏ bị dọa sợ trông vô cùng dễ thương.
Vừa rồi tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý và Dương Thúy Phương và Tần Cao Văn nên ngó lơ Tiểu Điệp.
Giờ Tiểu Điệp bước ra thì ai cũng sáng cả mắt lên.
Advertisement
Dung nhan của cô không hề thua kém Dương Thúy Phương.
Hai người xuống máy bay, Tần Cao Văn hỏi: “Tiểu Điệp, em có biết nhà họ Mã ở đâu không?”
“Anh Tần, lẽ nào anh thật sự muốn báo thù thay cho gia đình em sao?”
Dù đã tận mắt chứng kiến thực lực đáng sợ của Tần Cao Văn nhưng Tiểu Điệp vẫn cảm thấy lo lắng.
Tần Cao Văn thản nhiên đáp lại: “Anh nói rồi, anh sẽ lấy lại công bằng cho em.
Dù là ai thì chỉ cần làm hại em cũng nhất định sẽ phải trả giá”.
Tiểu Điệp nghiến răng, rõ ràng là cảm thấy do dự.
Nhà họ Mã ở tỉnh Thiên Hải sở hữu sức ảnh hưởng khá đáng sợ.
Nếu như Tần Cao Văn đối đầu trực diện với họ và phải chịu thiệt thì làm sao?
Advertisement
Bố mẹ của Tiểu Điệp đã qua đời, người thân duy nhất còn lại của cô ấy chính là Tần Cao Văn.
Đối với Tiểu Điệp thì Tần Cao Văn còn thân hơn anh trai ruột.
Tiểu Điệp nói tiếp: “Anh Tần, vậy anh phải hứa với em một điều.
Nếu như tới khi đó phát hiện ra mình không phải là đối thủ của bọn họ thì tuyệt đối không động vào, được không anh?”
“Anh biết rồi”.
Tần Cao Văn hào sảng đáp lại, anh không muốn để Tiểu Điệp phải lo lắng.
Tại nhà họ Mã.
…
Cô gái nở nụ cười quyến rũ đầy rung động dựa vào vai Mã Đằng Vân.
Cô ta ăn mặc khá hở hang.
Dù Mã Đằng Vân dù đã ở tuổi trung niên nhưng khả năng về khoản đó vẫn rất mạnh.
Có lúc thậm chí có thể duy trì tới một tiếng đồng hồ.
Cô gái ngẩng đầu: “Ông chủ Mã, có phải giờ em tiến bộ hơn trước rồi không?”
Mã Đằng Vân thản nhiên đáp lại: “Là do em càng lúc càng mở lòng đấy”.
Mở lòng còn có cách gọi khác.
Cô gái đương nhiên hiểu.
Nhưng cô ta không hề để tâm.
Cô gái nằm trên người Mã Đằng Vân: “Chẳng phải là vì em yêu sếp Mã sao?”
Mã Đằng Vân là người rất thực tế, ông ta không bao giờ tin cái gọi là chân thành.
Một người đàn ông có tiền thì dù là người phụ nữ kiểu gì cũng có thể mua được hết.
Mã Đằng Vân thản nhiên đáp lại: “Đừng mặt dày như vậy được không?”
Người phụ nữ tỏ ra vô cùng lúng túng.
“Sếp mã, sếp nói vậy là có ý gì? Người ta thật sự yêu sếp, em đâu có thích tiền của Sếp đâu”.
Mã Đăng Vân đẩy người phụ nữ ra, chửi cho một trận: “Nói vậy mà không thấy buồn nôn sao?”
Sắc mặt người phụ nữ trông khá khó coi, một lúc sau, cô ta lại cười yểu điệu và nói: “Sếp Mã…”
Bốp!
Mã Đằng Vân tát vào mặt cô gái, chỉ thẳng vào cô ta va chửi: “Giờ ông không cần cô nữa, mau cút”
Biểu hiện vô tình của đối phương khiến cô gái cảm thấy thật uất ức, vừa rồi rõ ràng có một tiếng bảo bối hai tiếng bảo bối.
Giờ thì lật mặt không khác gì lật bánh tráng.
Đàn ông đúng là những kẻ bội bạc.
“Đúng là một người vô tình”.
Cô gái ngoài việc tỏ ra oán hận Mã Đằng Vân ra thì căn bản không dám làm gì.
Cô ta mặc đồ và đi ra khỏi phòng.
Giờ ông ta vẫn chưa biết có một mối nguy đang dần ập tớp.
…
Tần Cao Văn đi tới biệt thự nhà họ Mã.
Anh đi thẳng vào trong, vừa tới cửa thì có hai người bảo vệ chặn đường.
“Anh đang làm gì vậy?”
Tần Cao Văn điềm nhiên lên tiếng: “Tôi tới tìm sếp Mã, những người khác cút qua một bên”.
Hai tên bảo vệ nhìn nhau, sau đó nhìn Tần Cao Văn như nhìn một kẻ thiểu năng.
Não của gã này bị úng nước đấy à?
Địa vị của nhà họ Mã