Mấy ngày nay Vương Thuyền Quyên bận rộn tối tăm mặt mày.
Dư luận của các giới trong xã hội đã gây nên cú sốc cực lớn cho Vương Thuyền Quyên.
Sau đợt thao tác của hai người Trương Thiên Khoát và Bành Khải, bây giờ ở trong lòng tất cả mọi người, công ty Vương Thuyền Quyên chính là một doanh nghiệp lòng dạ hiểm ác.
Những công ty lúc trước vốn có ý muốn hợp tác với Vương Thuyền Quyên bây giờ đều hủy bỏ hợp tác.
Càng ngày càng có nhiều nhân viên oán hận Vương Thuyền Quyên.
Cô đã liên tục hai hôm không được ngủ ngon giấc.
“Chủ tịch, chị có ở trong đó không?”, bên ngoài vang lên một giọng nữ.
Vương Thuyền Quyên mở cửa phòng ra, thư ký của cô đi vào.
“Tìm chị có chuyện gì vậy?”, thư ký còn chưa kịp nói gì, bên ngoài đã có một nhóm người ùa vào, bao vây Vương Thuyền Quyên vào giữa.
Những người này đều là nhân viên cấp dưới của Vương Thuyền Quyên.
“Mọi người đến đây tìm tôi có việc gì?”.
Vương Thuyền Quyên mơ hồ có dự cảm chẳng lành, dường như cô đã đoán được những người này muốn làm gì.
Một người đàn ông trung niên trong số họ đi tới, đưa đơn xin nghỉ việc của mình.
Có người mở đầu, những người khác cũng lần lượt làm theo, đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn Vương Thuyền Quyên.
“Mọi người đều muốn đi sao?”.
Cô tính sơ qua, trên bàn ít nhất có khoảng hai mươi mấy lá đơn từ chức.
Hơn nữa, trong đó còn có một số quản lý cấp cao của công ty.
Vốn dĩ bây giờ công ty đang ở trong giai đoạn bấp bênh, bọn họ vẫn chọn cách bỏ đi.
Điều này khiến cho tình hình vốn đã khó khăn càng trở nên gian nan.
Giám đốc của công ty Vương Thuyền Quyên nói: “Chủ tịch Vương, tôi nói có khi không phải, cô là người không biết kinh doanh cho lắm.
Đơn hàng đầu tiên đã bị cô biến thành thế này, chúng tôi ai còn dám làm cho cô?”.
“Không sai, chủ tịch Vương, tôi cảm thấy người phụ nữ như cô ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, chăm con là được rồi, ra ngoài mở công ty làm gì?”.
“Tôi nghĩ cô nên nhân lúc còn sớm mà bán công ty này cho người khác, như vậy chí ít cô cũng không lỗ quá nhiều”.
…
Những câu chữ đó giống như con dao đâm vào lồng ngực Vương Thuyền Quyên, khiến cơ thể cô lảo đảo.
Vương Thuyền Quyên đặt tay lên ngực tự hỏi, những người này làm việc ở công ty của cô, cô chưa từng bạc đãi bọn họ, bất kể là tiền lương hay là phúc lợi đãi ngộ khác đều có cả.
Vì sao bọn họ lại nói ra những lời cay đắng như vậy?
Giám đốc trước kia nói: “Chủ tịch Vương, thật ra lúc cô vừa mới mở công ty, tôi vốn đã không tin tưởng cô.
Sở dĩ tôi chọn công ty của cô chỉ là vì tiền ở chỗ cô dễ kiếm mà thôi”.
Những người khác cũng phụ họa theo.
Vương Thuyền Quyên lập tức cảm thấy tay chân lạnh ngắt, giống như rơi vào hầm băng.
Hóa ra trước kia những gì mình làm đều là sai lầm.
“Đám vong ân phụ nghĩa các người!”.
Thư ký Tiểu Vương đứng ra, chỉ tay vào mũi bọn họ mà chửi: “Lúc vào công ty sao các người không nói đi, bây giờ gặp phải chút thử thách nho nhỏ đã biểu hiện ra bộ mặt này, các người có thấy buồn nôn không?”.
“Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho các người, một đám đàn ông, lẽ nào ngay cả chút khó khăn như vậy đã sợ rồi?”.
“Cho dù các người không từ chức, có ngày công ty chúng tôi cũng sẽ sa thải các người, bỏi vì chúng tôi không cần loại người tham sống sợ chết như các người!”.
…
Lời Tiểu Vương nói khiến Vương Thuyển Quyên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Dù ở bất cứ lúc nào, Tiểu Vương vẫn luôn kiên định lựa chọn đứng về phía cô.
Giám đốc cười nhạt nói: “Nếu công ty đã không xem trọng chúng tôi, chúng tôi còn ở lại đây làm gì? Chúng tôi đợi xem công ty các người phá sản như thế nào”.
Nói xong, giám đốc đó xoay người rời khỏi phòng, những người khác cũng lần lượt đi ra.
“Tiểu Vương, em nói xem có phải chị làm sai rồi không?”.
Biểu hiện của bọn họ lúc nãy khiến Vương Thuyền Quyên rất thất vọng.
Tiểu Vương an ủi: “Chị Thuyền Quyên, chị không cần phải nghĩ nhiều, mấy người đó chỉ đơn thuần đố kỵ với chị mà thôi”.
…
“Chủ tịch, bên ngoài có người tìm chị!”.
Vương Thuyền Quyên tò mò hỏi: “Là ai?”.
“Nghe nói là con trai của chủ tịch công ty cổ phần tập đoàn Thái Dương”.
Chuyện này khiến Vương Thuyền