Tần Cao Văn rời khỏi phòng, anh không hề phát hiện ra đằng sau có một người mặc đồ đen đeo khẩu trang đang quan sát nhất cử nhất động của anh.
Đợi sau khi Tần Cao Văn đi khỏi, người đó lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của Trương Thiên Khoát.
“Đại ca!”.
Trương Thiên Khoát hưng phấn hỏi: “Mau nói xem tình hình thế nào rồi?”.
“Mọi chuyện đều giống như anh dự liệu, quả nhiên anh ta đã đến giết lão Hắc rồi”.
Trương Thiên Khoát kích động hỏi: “Quả nhiên tên này không hành động theo lẽ thường, nhưng tôi lại thích hắn như vậy, nói nhanh, có phải hắn đang đi về phía vịnh Bàn Long không?”.
“Đúng ạ”, tên đàn em kia đáp.
Trương Thiên Khoát nhắm mắt lại, gương mặt lộ ra vẻ say sưa.
“Tất cả mọi việc đều giống như tôi tưởng tượng, tôi bây giờ thật sự càng ngày càng thích Tần Cao Văn rồi, tối này tôi sẽ tận mắt chứng kiến hắn bị nổ tung thành từng mảnh”.
Nói xong, anh ta cúp điện thoại.
Cuộc điện thoại của hai người vừa rồi Vương Chấn Hoa nghe không sót một chữ nào, lúc trước anh ta vốn không biết gì về kế hoạch của Trương Thiên Khoát.
Một lúc sau, anh ta hỏi: “Có thể cho tôi biết rốt cuộc anh tính thế nào không?”.
“Tôi nói cho anh biết, tôi dám đảm bảo kế hoạch này là kế hoạch chấn động lòng người nhất thế kỷ, ở gần vịnh Bàn Long, tôi đã đặt mấy tấn thuốc nổ, chỉ cần Tần Cao Văn đi vào phạm vi đó, tôi sẽ cho người châm ngòi, đến lúc đó…”.
Trương Thiên Khoát nói tiếp: “Anh có thể tưởng tượng ra cảnh đó không? Giống như pháo hoa rực rỡ không ngừng nở rộ, Tần Cao Văn sẽ chết rất thê thảm”.
Hòn đá lớn trong lòng Vương Chấn Hoa cũng được đặt xuống.
Những tranh đấu với Tần Cao Văn trước đây cuối cùng cũng có thể dừng lại rồi, anh ta rất ủng hộ kế hoạch của Vương Thiên Khoát, đây quả thực là một cách rất hay.
Đến lúc đó thủ tiêu Tần Cao Văn sẽ là một việc rất dễ dàng.
“Sao trước đây không nhìn ra anh thông minh như vậy nhỉ?”.
Trương Thiên Khoát tựa lưng vào ghế, nói: “Trước đây có bố tôi, đương nhiên tôi phải tỏ ra khiêm tốn một chút, giờ ông ấy đã giao công ty lại cho tôi rồi, thì tôi phải thể hiện bản thân chứ”.
Vương Chấn Hoa hiện giờ không hề vui như Trương Thiên Khoát.
Thậm chí anh ta còn có phần lo sợ.
Anh ta có thể cảm nhận được, Trương Thiên Khoát còn nguy hiểm hơn bố anh ta nhiều.
Hơn nữa con người này có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, lão Hắc là đàn em của anh ta, một lòng trung thành với anh ta.
Trước đây lão Hắc đã giúp anh ta không ít.
Cuối cùng lần này nói hi sinh là hi sinh.
E là cho đến tận khi sắp chết, lão Hắc vẫn không biết, tất cả đều là do Trương Thiết Khoát cố ý sắp xếp.
Gần vịnh Bàn Long.
“Đại ca nói sao?”.
Một tên mắt chột nói với tên áo đen vừa nãy.
Tên áo đen đáp: “Đại ca nói nửa tiếng nữa anh ta sẽ đến đây, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng”.
Tên mắt chột thở dài.
“Sợ là sẽ chẳng có ai ngờ được rằng, Tần Cao Văn lại chết theo cách này”.
Giọng nói của hắn mang theo chút thương cảm.
Rất nhiều người ở khu Minh Châu kính phục Tần Cao Văn, bao gồm cả đám đàn em nhà họ Vương và nhà họ Trương.
Tần Cao Văn tuổi trẻ tài cao, một thân một mình mà lập nên được không ít kỳ tích, những nhân vật mang cấp bậc tông sư, đứng trước mặt anh cũng dễ dàng bị đánh bại.
Thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ trở thành một cao thủ đỉnh cao.
Chỉ tiếc là anh không làm việc cho ai, thái độ quá ngông cuồng.
Tuổi trẻ ngông cuồng đắc tội với quá nhiều người, mới rơi vào bước đường này.
Tình cảm mà tên mắt chột dành cho Tần Cao Văn khá phức tạp, một mặt là vì hắn rất hận Trương Thiên Khoát.
Một mặt khác là vì tất cả những gì Tần Cao Văn làm trước đây khiến hắn vô cùng kính phục.
Đó là một người rất giỏi.
Tên mắt chột nói: “Đại ca nói rồi… chỉ cần chúng ta trừ khử được anh ta, thì sẽ cho chúng ta một khoản tiền lớn”.
Người chết vì tài, chim chết vì mồi.
Bất luận là ai, cũng đều có lòng tham với tiền bạc, những người như bọn họ càng không ngoại lệ.
“Đại ca yên tâm, chúng em sẽ cố hết sức”.
Những người khác cũng lần lượt đáp lời.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thoắt cái đã qua nửa tiếng đồng hồ.
Mọi người đều yên lặng chờ