“Tiếp theo, vấn đề tôi phải suy tính là người dẫn nổ thuốc nổ rốt cuộc trốn ở đâu”.
“Tôi có được vài kết luận như sau, thứ nhất các người phải quan sát được vị trí của tôi.
Thứ hai các người nhất định phải ở ngoài phạm vi sát thương của thuốc nổ.
Cuối cùng đồng thời cũng là điều quan trọng nhất, các người phải phản ứng trong thời gian ngắn nhất”.
Càng nghe về sau, sắc mặt Trương Thiên Khoát càng trở nên khó coi.
Bây giờ, anh ta đột nhiên phát hiện, cái gọi là không có kẽ hở ở trước mặt Tần Cao Văn lại biến thành nực cười như vậy.
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Khi tôi hiểu rõ được những vấn đề này, tôi đã suy đoán được nơi mà thuộc hạ của các người ẩn nấp”.
“Thế là tôi tạo cho bọn họ một loại ảo giác, đó là tôi sẽ không lái xe vào phạm vi cho nổ”.
“Tôi làm như vậy có thể buông lỏng sự cảnh giác của bọn họ ở mức độ cao nhất, bọn họ sẽ cảm thấy tôi không dám lái xe vào đó”.
“Lúc ấy các người muốn nhìn thấy nhất điều gì?”.
“Đương nhiên là muốn thấy tôi lái xe vào trong đó.
Cho nên lần cuối cùng, tôi đã cho các người toại nguyện, đưa xe vào phạm vi cho nổ”.
“Nhưng cũng chỉ đưa xe vào thôi, từ đầu đến cuối tôi không hề ngồi trong đó”.
…
Hành động lúc trước của anh đã mài mòn sự nhẫn nại của bọn họ, sau đó bọn họ không có tâm tư xác nhận kỹ càng, vừa thấy Tần Cao Văn lái xe vào phạm vi thuốc nổ thì lập tức dẫn nổ.
Do đó, bọn họ đều tin rằng Tần Cao Văn đã chết, bấy giờ mới xảy ra những chuyện về sau.
“Anh… anh đúng là tên điên, lẽ nào anh không cần số hàng hóa đó nữa sao?”.
Anh ta thật sự không ngờ kế hoạch của mình đã bị Tần Cao Văn đoán trước được.
Vậy thì còn chơi gì nữa?
Tần Cao Văn ung dung nói: “Số hàng hóa đó tượng trưng cho tiền bạc, tôi có cách khác để kiếm được nhiều tiền hơn, vì sao tôi phải để tâm đến số hàng hóa đó nữa?”.
Khi Tần Cao Văn nói ra những lời đó, Trương Thiên Khoát lập tức cảm thấy sự việc không ổn, sắc mặt trở nên khó coi.
Trương Thiên Khoát hỏi Tần Cao Văn: “Anh nói vậy là có ý gì?”.
Tần Cao Văn bình thản trả lời: “Tôi có ý gì? Lẽ nào anh không hiểu thật hay sao?”.
“Anh… anh muốn làm gì?”.
Soạt!
Tần Cao Văn nhanh chóng đứng dậy, bóp cổ Trương Thiên Khoát.
Anh ta giãy giụa dữ dội giữa không trung, muốn thoát khỏi sự khống chế của Tần Cao Văn.
Nhưng thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không ở trên cùng một đường thẳng, dù Trương Thiên Khoát có cố gắng thế nào cũng không có tác dụng gì.
Lúc này, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy sợ hãi.
“Anh… anh không được giết tôi!”, Trương Thiên Khoát dùng hết sức giãy giụa, anh ta cũng không nhịn được ho khan.
“Muốn tôi không giết anh cũng được!”.
Thấy Tần Cao Văn đồng ý sảng khoái như vậy, Trương Thiên Khoát không thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại càng lo lắng thêm.
Chắc chắn Tần Cao Văn không có ý tốt.
Tần Cao Văn lại nói: “Anh đưa tôi một tỷ là được”.
Một…
Một tỷ?
Sao anh không đi cướp luôn đi?
Làm sao anh ta có thể lấy ra nhiều tiền mặt như thế trong một lần chứ?
“Tôi không có nhiều tiền như vậy”.
Tần Cao Văn không nói gì, tiếp tục dùng thêm sức bên tay phải của mình.
Trương Thiên Khoát cảm giác hơi thở trở nên khó khăn hơn, đầu óc cũng dần dần trống rỗng.
Hai mắt anh ta bắt đầu tối sầm, cứ tiếp tục như vậy thời gian nữa, anh ta sẽ chết chắc.
Bây giờ, Trương Thiên Khoát cảm thấy bước chân của thần chết cách anh ta càng lúc càng gần.
Loại cảm giác sợ hãi và nghẹt thở mãnh liệt đó khiến Trương Thiên Khoát không thở nổi.
Anh ta vô cùng sợ hãi.
Trương Thiên Khoát hiểu cứ tiếp tục như vậy thì qua hai phút nữa, anh ta sẽ biến thành một thi thể lạnh lẽo.
Không được!
Tuyệt đối không thể chết.
Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải sống sót.
Chỉ cần có thể thoát kiếp này, dù có bắt anh ta làm gì cũng được.
Không phải chỉ là một tỷ thôi sao? Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, sau này sẽ có cơ hội kiếm lại được.
“Được, tôi đồng ý với anh!”, anh ta ho khan hai tiếng, nói với Tần Cao Văn.
Rầm!
Tần Cao Văn ném cơ thể anh ta đi giống như ném rác, làm anh ta va mạnh vào tường.
Phụt!
Trương Thiên Khoát phun ra máu.
“Mau đi lấy