Tào Vân tỏ ra đắc ý:
“Cũng biết điều đấy nhỉ, sau này làm gì cũng để tâm chút.
Cái thứ như Tần Cao Văn mà cũng dám đấu với chúng ta sao? Chán sống rồi à?”
Chủ tịch Tinh Không bèn nói: “Ông Tần nói chí phải, tôi dám đảm bảo tên nhóc Tần Cao Văn không cần quá ba chiêu là đã bị giết chết rồi”
“Đừng lắm lời, mau cút”.
Tào Vân là một kẻ vô cùng ngạo mạn, đối với người hám danh hám lợi như chủ tịch công ty Tinh Không thì ông ta chẳng thèm bận tâm.
Ông ta thấy tu luyện võ đạo sẽ là một xu hướng trong tương lai.
Chỉ khi bạn có được thực lực tuyệt đối thì bạn mới có quyền lên tiếng.
Tới khi đó tiền tài, phụ nữ chẳng là gì.
Chủ tịch Tinh Không là người rất biết điều.
Tào Văn bảo ông ta cút thì chắc chắn ông ta sẽ không đứng đó mà co người lại nằm xuống đất và lăn ra ngoài như một quả bóng.
“Một người như vậy đến mình nhìn còn thấy xấu hổ”.
Tào Văn chế nhạo.
Bề ngoài thì chủ tịch Tinh Không tỏ ra hết sức cung kính đối với ba cao thủ võ vương, hơn nữa còn không ngừng thêu dệt chuyện về Diệp Thiên trước mặt họ nhưng trong lòng ông ta thì cảm thấy áy náy lắm.
Ông ta cũng rất muốn đứng về phe của Trần Cao Văn, dù đối phương có thua cũng không sao.
Dưới trướng ông ta còn mấy trăm con người, ông ta phải chịu trách nhiệm với họ.
Cao thủ võ vương liên thủ thì có thể nói là có thể kiểm soát cả vùng trời Thiên Hải này.
Chẳng ai có thể ngăn cản được họ.
Chủ tịch Tinh Không vì sống sót mà bắt buộc phải làm như vậy.
...!
Mây đen giăng kín bầu trời.
Ông ta đứng giữa đường, nhắm mặt lại, khuôn mặt tối sầm và khẽ thở dài.
“Xin lỗi, Tần Cao Văn”.
Ông ta thầm nhủ.
…
“Ngày hôm nay của em thế nào?”
Thấy Vương Thuyền Quyên trở về, Tần Cao Văn vội vàng bước lên đỡ túi xách cho cô và hỏi với vẻ quan tâm.
Vương Thuyền Quyên trả lời: “Hôm nay lại có thêm vài công ty hủy hợp đồng với chúng ta, nhân viên cũng nghỉ làm mấy người”.
Giờ cộng cả Vương Thuyền Quyên thì công ty chỉ còn năm người, hai bảo vệ, thêm Tiểu Vương và một người dọn dẹp.
Dù Vương Thuyền Quyên đã tăng lương lên gấp đôi nhưng vẫn không thể giữ được họ lại.
Tất cả đều biết nếu đi theo Tần Cao Văn thì sẽ gặp phải đại nạn gì.
Đợi một tuần sau, bọn họ sẽ bị mấy cao thủ vương cấp tiêu diệt, và những người khác cũng sẽ bị liên lụy.
Tần Cao Văn trông vô cùng điềm nhiên: “Em yên tâm, sẽ có một ngày bọn họ phải hối hận”
Trước đây, dù Tần Cao Văn nói gì thì Vương Thuyền Quyên đều tin tuyệt đối, nhưng lần này cô bỗng cảm thấy nghi ngờ.
Trước đó, Tần Cao Văn hạ gục Thiên Lôi tông sư, sau đó tiêu diệt ba tổ chức lớn, danh tiếng lẫy lừng cả vùng Minh Châu.
Tất cả nhưng gì anh làm đều khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng lần này thứ mà anh phải đối diện là võ vương.
Cao thủ cấp bậc võ vương có thể bay như chim, đỡ được cả đạn, đến cả vũ khí hạng nặng cũng không làm khó được bọn họ.
Vương Thuyền Quyên thì chưa thấy Tần Cao Văn có thể làm được như thế.
Anh ấy thật sự có thể thắng được không?
“Chồng hứa với em một chuyện được không!”
Vương Thuyền Quyên dựa vào Tần Cao Văn, khẽ lên tiếng.
Tần Cao Văn hôn lên chán cô và hỏi: “Có gì em cứ nói”.
“Tới khi đó nếu anh phát hiện mình không phải là đối thủ của bọn họ thì nhất định phải bảo vệ tính mạng trước, còn người là còn của”.
Hiện tại Vương Thuyền Quyên không hề quan tâm tới sự an nguy của mình và Đóa Đóa mà chỉ lo lắng cho Tần Cao Văn.
Mấy cao thủ kia chủ yếu là nhằm vào Tần Cao Văn, chỉ cần bọn họ rời đi là Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa sẽ được bình an vô sự.
Thế nhưng một khi Tần Cao Văn mà xảy ra chuyện thì chắc chắn hai người họ sẽ khó thoát được.
Tần Cao Văn trả lời: “Nghe theo em hết”.
Reng!
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Xin hỏi anh Tần có nhà không?”
Một giọng nói già nua từ ngoài vọng tới.
Tần Cao Văn cảm thấy khá quen thuộc, anh đi tới mở cửa.
Người đứng trước mặt là một ông cụ tóc trắng