Đóa Đóa tìm quanh một vòng, đưa cánh tay phải trắng nõn của mình ra, chỉ vào biệt thự Vân Sơn trên đỉnh núi.
“Chỗ đó là nhà cháu”.
Ai nấy đều nhìn theo hướng tay chỉ của Đóa Đóa, thoạt tiên yên lặng trong chốc lát, sau đó thì cười ầm lên.
“Cô bé, cháu có biết căn biệt thự đó bao nhiêu tiền không?”.
Lần này, Mã Linh Nhi cũng không giả vờ nữa, dứt khoát xé bỏ mặt nạ.
Dù sao hôm nay cô ta mời mẹ con Vương Thuyền Quyên qua đây là để sỉ nhục bọn họ một phen.
“Vương Thuyền Quyên, cậu dạy con gái thế nào vậy? Sao nó lại không có gia giáo gì hết vậy?”, Thượng Quan Uyển Nhi nói giọng chói tai.
“Tôi cảm thấy con gái cậu chỉ đang quấy phá thôi, bình thường cậu chiều nó thế nào đấy? Suốt một ngày chỉ biết nói dối”, Dương Y Y cũng không buông tha.
Vương Thuyền Quyên cũng đã nhìn rõ bộ mặt xấu xa của bọn họ, cô ôm con gái vào lòng, nghiêm túc nói: “Đóa Đóa nhà tôi không nói dối”.
Mọi người đều cười ầm lên.
Vừa rồi giọng cô không lớn, nhưng mỗi một vị khách ở đây đều nghe được rõ ràng.
Vương Thuyền Quyên cũng được tính là người nổi tiếng ở thành phố Minh Châu này, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, vóc dáng cũng không có gì để chê, có thể gọi là mê hồn.
Chỉ tiếc là đời tư khá loạn, chưa kết hôn đã mang thai, trở thành con điếm trong mắt mọi người.
Bây giờ, tiền lương mỗi tháng của cô chỉ có ba bốn nghìn tệ.
Ai sẽ mua một căn biệt thự trăm triệu tệ cho cô?
Người tình lúc trước của cô sao? Rõ ràng là không có khả năng này.
Ở thành phố Minh Châu, người có thể chi ra hơn một trăm triệu tệ tiền mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Người phụ nữ này chắc chắn là điên rồi”.
“Đúng là đáng tiếc, vẻ ngoài đẹp là vậy nhưng lại bị mắc chứng ảo tưởng”.
“Sao cô ta không nói toàn bộ bất động sản Thiên Long là nhà của cô ta luôn đi?”.
…
Mã Linh Nhi khoanh hai tay trước ngực, đi trên đôi giày cao gót của mình, nhanh chóng đến gần Vương Thuyền Quyên, dùng giọng điệu người ở trên cao nói: “Vương Thuyền Quyên, cậu làm tôi thất vọng quá.
Cậu có biết mấy năm nay, mỗi tối tôi đều nằm mơ sẽ sỉ nhục cậu như thế nào, tôi muốn trả thù cậu năm xưa đã cướp mất người đàn ông mà tôi thích nhất, tôi không phục”.
Vương Thuyền Quyên yên lặng đứng nghe.
“Nhưng tôi không ngờ rằng, bây giờ cậu đã biến thành thế này, đúng là khiến người ta chán ghét.
Đừng nói là cậu bây giờ một tháng chỉ được mấy nghìn tệ tiền lương, cho dù là bố cậu cũng không mua nổi căn biệt thự Vân Sơn đó”.
Từ Hạo đi đến bên cạnh vợ mình, khoác tay phải lên vai vợ, bỏ đá xuống giếng: “Vợ à, em so đo với loại rác rưởi này làm gì? Có lẽ cô ta thấy hai chúng ta vào ở trong biệt thự xa hoa như vậy, bị kích động nên mới nói năng loạn xạ thôi”.
“Vẫn là chồng nói có lý”.
Mã Linh Nhi ôm vai Từ Hạo, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má ông ta.
Vù…
Đúng lúc này, một chiếc xe BMW chạy vào, cửa xe được mở ra, một người đàn ông gương mặt tuấn tú, vóc người cường tráng bước xuống.
Chính là Tần Cao Văn mà mọi người đã nhìn thấy lúc trước.
Đi theo Tần Cao Văn là nhân viên bán biệt thự lần trước.
Trong tay cô ta cầm một xấp tài liệu dày, cung kính đi theo sau Tần Cao Văn.
“Anh đã làm xong thủ tục giao nhận biệt thự rồi, bây giờ hai mẹ con em có thể dọn vào đó ở”.
Tần Cao Văn nở nụ cười, vô cùng dịu dàng.
Đóa Đóa lập tức ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: “Chú nói thật sao chú siêu nhân?”.
Đương nhiên là thật.
“Hai mẹ con cậu mà cũng có thể mua nổi biệt thự ở đây, đừng ở đó giả vờ nữa, mất mặt lắm”, Thượng Quan Uyển Nhi nói tiếp.
Không đợi Tần Cao Văn lên tiếng, nhân viên bán hàng ở bên cạnh đã tiến lên, phản bác: “Thưa cô, mong cô nói chuyện tôn trọng khách VIP của chúng tôi một chút, nếu không, tôi có quyền đuổi cô ra khỏi biệt thự của chúng tôi”.
Thượng Quan Uyển Nhi sững sờ.
Khách VIP?
Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Cô… vừa nói cái gì?”.
Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp hỏi.
“Tôi nói anh Tần đây là khách VIP của bất động sản Thiên Long.
Trước đây không lâu, anh ấy vừa mới mua biệt thự Vân Sơn, hôm nay đến đây để làm thủ tục sang tên”.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Mỗi một chữ mà