Bây giờ, Tần Cao Văn muốn đánh bại ông ta chỉ dễ như trở bàn tay.
Tào Vân quay sang nói với hai cao thủ còn lại: “Hai người nể mặt tôi, để tôi đối phó với cậu ta, tôi nhất định sẽ băm vằm cậu ta ra”.
Dương Bất Phàm gật đầu, người phụ nữ ở bên cạnh cũng đồng ý.
Dù là ai trong ba người họ ra tay cũng có thể giết chết Tần Cao Văn một cách dễ dàng.
Nếu Tào Vân đã có thù hận sâu nặng với Tần Cao Văn như vậy thì giao cơ hội này cho ông ta là được.
Tào Vân đi tới trước, siết chặt nắm đấm: “Cậu còn điều gì muốn trăn trối hay không?”.
Tần Cao Văn khinh thường nói: “Đối phó với loại người như ông, một ngón tay thôi là đủ”.
Ngông cuồng!
Đúng là cực kỳ ngông cuồng.
Tần Cao Văn làm gì cũng không được, chỉ có khoác lác là giỏi.
Lòng bàn tay Công Tôn Bôn Đằng toát đầy mồ hôi, vô cùng lo lắng.
Bố anh ta đã lựa chọn ủng hộ Tần Cao Văn, không biết làm vậy là đúng hay sai.
“Bố!”, Công Tôn Bôn Đằng nói với Công Tôn Thiên Hạ: “Bố thấy lần này anh Tần có thắng được không?”.
Nếu là trước kia, Công Tôn Thiên Hạ chắc chắn sẽ không do dự, vô cùng tự tin mà đưa ra câu trả lời khẳng định, nhưng lần này ngay cả ông ta cũng trở nên do dự.
Sau khi nhìn thấy ba cao thủ, ông ta mới hiểu cấp bậc võ vương đáng sợ đến thế nào, chỉ riêng khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên người họ cũng đủ khiến người ta run sợ.
Đó là điều mà Tần Cao Văn khó có thể sánh kịp.
Rốt cuộc anh có thể thắng hay không, bây giờ ông ta cũng không nắm chắc được.
Công Tôn Thiên Hạ nói: “Bố cảm thấy cậu ấy hơn phân nửa là có thể thắng”.
“Công Tôn Thiên Hạ, ông có thể đừng tự mình lừa người nữa được không? Ông nói Tần Cao Văn có thể thắng?”.
Chủ tịch Vương ở bên cạnh không nhịn được chế giễu: “Tôi thấy đầu óc ông bị cửa kẹp rồi phải không? Ông đây nói cho ông biết, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết!”.
Công Tôn Thiên Hạ hoàn toàn không quan tâm đến những lời Chủ tịch Vương nói.
Con người này quả thật quá ngây thơ.
Tào Vân siết chặt nắm đấm, xương cốt toàn thân phát ra tiếng rắc rắc.
Tiếp đó, ông ta vừa mới dùng sức, mặt đất đã xuất hiện vết nứt rõ rệt.
Nhiều người thấy vậy đều kinh ngạc kêu lên:
“Thực lực của ông Tào quả nhiên mạnh thật”.
“Ông Tào lợi hại quá!”.
“Tôi cảm thấy ông ấy chỉ cần một giây là có thể giải quyết Tần Cao Văn”.
…
Vương Chấn Hoa ngồi trên ghế, đốt điếu thuốc, bắt đầu phun nhả khói.
Anh ta dựa người vào ghế, trên mặt có vẻ tự đắc.
Lần này Tần Cao Văn sẽ chết chắc!
Vương Chấn Hoa muốn chứng minh cho tất cả mọi người biết, đối đầu với nhà họ Vương bọn họ sẽ không có kết quả tốt.
Trước kia, anh ta đã trả một khoản tiền lớn cho Tào Vân, hi vọng ông ta có thể giúp mình đánh bại Tần Cao Văn nhưng đừng đánh chết anh, chỉ cần biến anh thành kẻ tàn tật là được.
Đến lúc đó, anh ta sẽ giày vò Tần Cao Văn cho hả dạ rồi mới tiễn anh về trời.
…
“Bắt đầu đi!”, Tần Cao Văn đứng tại chỗ, đưa tay phải ra.
“Tôi sẽ cho cậu biết kết cục của việc chống đối tôi”.
Sau đó, Tào Vân hét lên một tiếng, lao về phía Tần Cao Văn với tốc độ rất nhanh.
“Sóng đánh cuồn cuộn!”, Tào Vân siết chặt nắm đấm, hét lên một tiếng.
Nhiều người chấn động, không khỏi kêu lên kinh ngạc.
“Ông Tào đã luyện được quyền pháp Kinh Đào tầng tám rồi sao?”.
“Cái gì? Ông Tào đúng là thiên tài”.
“Thật ra, đối với loại người này vốn dĩ không cần sử dụng đến chiêu thức mạnh như Sóng đánh cuồn cuộn”.
…
Quyền pháp Kinh Đào có tổng cộng chín tầng, nhưng người có thể luyện đến tầng tám vô cùng ít ỏi, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tào Vân chính là một trong số ít người đó.
Thấy ông ta vung nắm đấm về phía ngực mình, Tần Cao Văn vẫn đứng yên tại chỗ.
Sức mạnh một quyền này của ông ta ít nhất có thể sinh ra sức phá hoại mấy chục nghìn cân.
Tần Cao Văn khinh thường nói: “Đúng là quá yếu”.
Nghe xong, anh vung nắm đấm tay phải ra, chuẩn bị lấy đá chọi đá với Tào Vân.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều không nhịn được bật cười, Tần Cao Văn chắc chắn là bị dọa ngu người rồi nên mới làm ra hành động như vậy.
Theo bọn