Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

196: Tôi Dễ Ức Hiếp Lắm Sao


trước sau


Đây là thói quen đã hình thành từ lâu của bọn họ, hai bên đùa với nhau cũng không có gì, nhưng hình như hôm nay tên chột không bình thường cho lắm, hắn không hề cười.

“Mày cảm thấy buồn cười lắm phải không?”.

Tên béo hứng cơn giận của tên chột, trong lòng hơi thắc mắc.

Tên này bị làm sao vậy? Sao lại la hét ầm ĩ với bọn họ?
Tên béo đứng dậy, nhổ nước bọt, nói với tên chột: “Hôm nay mày bệnh rồi à? Mày nổi giận với bọn tao?”.

“Nếu không phải vì bọn mày, tao có ra nông nỗi này không? Hôm nay, chúng mày ai cũng đừng hòng thoát được”.

Trong đội ngũ đặc biệt này, Ngô Tuấn Kiệt là người giảo hoạt nhất, còn tên chột là người có thực lực mạnh nhất, bọn họ đều không phải đối thủ của hắn.

Bây giờ tên chột đã có tu vi cảnh giới tông sư.

Nếu hắn thật sự ra tay, bọn họ không ai có thể ngăn cản được hắn.

Tên béo lúng túng cười nói: “Người anh em, đừng đùa nữa, chuyện này không liên quan gì đến tao”.

“Tao không đùa với mày, còn nữa, sau này đừng có xưng anh gọi em với tao”.

Dù tên chột biết rõ mình ra nông nỗi này tất cả đều là do Tần Cao Văn, nhưng Tần Cao Văn thực lực mạnh mẽ, hắn không phải là đối thủ của anh, chỉ có thể trút giận lên tên béo.

Tên béo bất mãn nói: “Chột, tao thừa nhận mày đánh nhau giỏi, nhưng không có nghĩa tao sợ mày.

Tao nói cho mày biết, hôm nay mày tốt nhất là nói chuyện khách sáo với tao một chút”.

Tên chột lạnh lùng cười.


Khách sáo?
Khách sáo cái đầu mày!
Bốp!
Tên béo còn chưa kịp phản ứng, tên chột đã tát cho hắn một cái rất mạnh, cơ thể tên béo quay một vòng đập vào bức tường bên cạnh.

Những người khác hoàn toàn sững sờ.

Hôm nay tên chột bị làm sao vậy? Sao lại vô duyên vô cớ đánh người?
Đúng là khác thường, nếu là trước kia, tên chột chắc chắn sẽ không vô cớ làm vậy.

Tên béo từ dưới đất đứng dậy, bị đánh gãy mất một chiếc răng.

“Con mẹ mày, thằng chột, có phải mày đập đầu vào đâu bị điên rồi không? Sao gặp ai cũng cắn giống như con chó thế?”.

“Đám bọn mày dám đắc tội với người huấn luyện, hôm nay tao sẽ thay anh ta xử bọn mày”.

Nghe tên chột nói vậy, bọn họ càng cảm thấy nghi hoặc và không tin nổi, ai nấy đều há hốc miệng.

Tên chột lại đứng trên góc độ của Tần Cao Văn nói chuyện?
Nên biết rằng, trước kia bọn họ đưa ra quyết định công khai khiêu khích Tần Cao Văn thì đã được sự ủng hộ của tên chột, hơn nữa hắn còn tỏ thái độ rất kiên định.

Sao bây giờ đột nhiên lại quay ngược chửi bọn họ?
“Người anh em, tao nói này, mày…”.

Rắc!
Một tiếng động to rõ vang lên, tên béo còn chưa kịp nói hết câu đã bị tên chột bẻ gãy cánh tay.

Sau đó, càng lúc càng nhiều người từ bên ngoài xông vào.

Tên béo như nhìn thấy được hi vọng, cứ ngỡ bọn họ sẽ giúp mình.

Hắn dùng tay còn lại ôm cánh tay phải, đau đớn nói: “Bọn mày mau giúp tao, nhất định phải chặn tên điên đó lại!”.

Không ai lên tiếng.

Bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn tên béo, ánh mắt lạnh băng khiến người ta không rét mà run, cơ thể tên béo khẽ run rẩy.

Chuyện này là sao?
“Các anh em, ra tay!”.

Nghe tiếng ra lệnh của tên chột, tất cả mọi người đồng loạt xông lên, trói mười mấy người bao gồm cả tên béo lại.

Tên béo bị đẩy ngã xuống đất, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh: “Anh Ngô, tôi hi vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý”.

Người khởi xướng mọi chuyện chính là Ngô Tuấn Kiệt, tối hôm qua chính hắn đã bảo đảm trước mặt đám người tên béo rằng nhất định có thể bảo vệ bọn hắn an toàn.

Thế nên tên béo mới không lo ngại gì mà đứng về phe chống đối Tần Cao Văn.

Nhưng bây giờ rõ ràng là Ngô Tuấn Kiệt lừa hắn.

Ngô Tuấn Kiệt ngồi xổm xuống, dùng chiếc quạt trong tay vỗ nhẹ lên gương mặt đầy dầu bóng loáng của tên béo.


“Thực xin lỗi người anh em, có câu người không vì mình trời tru đất diệt, bây giờ tôi không thể không ra tay với cậu”.

Tên béo ý thức được mình bị Ngô Tuấn Kiệt bán đứng, trong lòng vô cùng tức giận: “Tên khốn, mày sẽ không được chết tử tế!”.

Ngô Tuấn Kiệt mở quạt ra,

mỉm cười: “Cậu vừa nói gì?”.

Tên béo thở hổn hển, nói: “Tao nói mày sẽ không được chết tử tế!”.

Sau đó, Ngô Tuấn Kiệt bật cười: “Cậu nói không sai, tôi sẽ không được chết tử tế”.

Sau đó, hắn nói với tên chột: “Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy giữ lại lưỡi của kẻ như hắn là một tội lỗi sao? Tôi rất muốn cắt nó xuống”.

Tên chột là một người rất thức thời, hắn đi tới, lấy dao găm ra đưa cho Ngô Tuấn Kiệt.

Tên béo lập tức sợ đến mức run rẩy cả người, lớp mỡ trên người rung như nước.

“Anh Ngô, anh muốn làm gì? Tôi sai rồi, anh đừng cắt lưỡi tôi!”.

Ngô Tuấn Kiệt chưa bao giờ là người mềm lòng, chỉ cần có người dám chửi hắn thì nhất định sẽ phải trả cái giá tương ứng.

Bây giờ tên béo có nói gì cũng đã muộn.

“Thật ngại quá, hi vọng sau này cậu nói chuyện có thể chú ý một chút”.

Xoẹt!
Một tiếng động vang lên, lưỡi của tên béo bị cắt xuống, máu ồ ạt trào ra khỏi miệng hắn.

Cơn đau kịch liệt khiến tên béo không chống đỡ nổi cơ thể, lập tức ngã xuống đất.

Đợi đến khi tỉnh lại, tên béo phát hiện mình đã bị trói cùng với mười mấy người khác, đưa tới trước mặt Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn ngồi trên ghế ở đối diện.

“Lá gan của các người không nhỏ nhỉ”.

Tần Cao Văn ngồi xổm xuống, lấy tay kéo tai tên béo, nói: “Chẳng lẽ các người đã quên những lời tôi nói tối hôm qua rồi sao?”.

Tên béo không ngừng lắc đầu, bởi vì bây giờ lưỡi hắn đã bị cắt, chỉ có thể phát tiếng ô ô, không nói ra được từ nào.


“Chém hết tất cả bọn họ cho tôi”.

Nhìn thấy cảnh đó, những người khác đều sợ hãi, mặt trắng bệch.

Bọn họ không ngờ thủ đoạn của Tần Cao Văn lại ác độc như vậy.

Cốp cốp cốp!
Tiếng đầu đập xuống đất không ngừng vang lên, vô cùng to rõ, bọn họ dập đầu xin Tần Cao Văn tha mạng.

“Xin lỗi anh Tần Cao Văn, chúng tôi sai rồi”.

“Sau này chúng tôi không dám nữa, cầu xin anh hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội”.

“Chúng tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin anh, anh Tần Cao Văn”.


Nhìn biểu hiện của bọn họ, Tần Cao Văn vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Mọi chuyện chỉ có thể trách bọn họ tự chuốc lấy.

Ban đầu Tần Cao Văn vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ, nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác thử thách sự kiên nhẫn của anh, vậy thì đừng trách anh không khách sáo.

Tần Cao Văn nói: “Có phải trước kia tôi chưa cho các anh cơ hội đâu?”.

Không ít người âm thầm cảm thấy may mắn, may là mình không nghe theo đám tên béo cùng bọn họ chống đối Tần Cao Văn, nếu không thì xong đời rồi.

Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Mỗi người các anh đều xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai, thật sự nghĩ rằng Tần Cao Văn tôi dễ ức hiếp lắm sao?”..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện