Cơ thể Tần Cao Văn hơi run run.
Anh nhìn Vương Diệu Hoa một lúc mới cười phá lên.
Trong giọng nói mang vẻ mỉa mai.
Anh chưa bao giờ gặp người ngu xuẩn như Vương Diệu Hoa.
“Anh chắc chắn muốn đuổi tôi đi?”.
Anh ta trả lời Tần Cao Văn: “Một nhân tài như Tần tiên sinh, chỗ chúng tôi là miếu nhỏ, căn bản không thể giữ được, anh đi nơi khác phát huy tài năng thì hơn”.
“Vậy mảnh nhỏ màu đen mà anh tặng cho tôi?”.
Vương Diệu Hoa nói với Tần Cao Văn: “Mảnh nhỏ màu đen đó coi như tôi tặng không cho anh, Tần tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ không đòi lại đâu”.
Anh ta cho rằng chẳng bao lâu nữa Tần Cao Văn cũng sẽ chết, mảnh nhỏ màu đen đó sớm muộn cũng sẽ về lại trong tay anh ta, không cần thiết phải vội vàng lấy lúc này.
Haiz!
Tần Cao Văn lại thở dài.
“Tổ chức Long Đằng cách ngày bị diệt vong không còn bao lâu nữa”.
Ánh mắt Vương Diệu Hoa trở nên lạnh lùng, khắp người toát ra sát khí mãnh liệt.
Nhiệt độ xung quanh cũng hạ thấp đi nhiều.
“Đây là ý gì thế? Đang trù ẻo tổ chức Long Đằng chúng tôi sao?”.
Tần Cao Văn lắc đầu nói: “Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó, bây giờ tổ chức Long Đằng căn bản không cần bất kỳ ai trù ẻo, cùng lắm là trong nửa năm, nó nhất định sẽ bị Mãnh Hổ Môn tiêu diệt”.
Bây giờ Tần Cao Văn thậm chí còn hơi hối hận vì sao lúc đầu lại đồng ý yêu cầu của Vương Diệu Hoa, đúng là nỗi sỉ nhục lớn của anh.
“Có giỏi thì nói lại lần nữa xem!”.
Những gì Tần Cao Văn nói đã hoàn toàn khiến Vương Diệu Hoa tức giận, anh ta nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
“Tôi nói tổ chức Long Đằng cách ngày bị diệt vong không còn bao lâu nữa”.
Vương Diệu Hoa chửi luôn: “Tôi thấy anh đang muốn chết thì đúng hơn!”.
Anh ta nắm chặt nắm đấm, đánh thẳng về phía ngực Tần Cao Văn.
Cú tấn công yếu ớt không có sức lực này khiến Tần Cao Văn càng thêm toát mồ hôi, Mãnh Hổ Môn cử đại một cao thủ đỉnh cao ra cũng mạnh hơn anh ta.
Anh thực sự cảm thấy rất tò mò, tổ chức Long Đằng mà trước đây tỉnh Giang Bắc coi như bá chủ này vì sao lại có địa vị thấp như ngày hôm nay.
Lẽ nào tất cả bi kịch đều chỉ vì Vương Diệu Hoa thật sao?
Bụp!
Nắm đấm của hai người đâm sầm trong không trung, phát ra âm thanh rõ rệt.
Vút!
Sau đó cơ thể Vương Diệu Hoa bay ra đập vào tường.
Anh ta khó khăn lắm mới bò dậy được, tay đưa lên lau máu tươi ở khóe miệng và nhìn Tần Cao Văn, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Thực lực của người này còn mạnh hơn những gì anh ta tưởng tượng.
Sau khi Tần Cao Văn chắp hai tay ra phía sau, từng bước đi đến trước mặt Vương Diệu Hoa.
“Tổ chức Long Đằng sắp kết thúc rồi”.
Lách cách!
Anh vẫn ném mảnh nhỏ màu đen trong tay xuống đất.
“Tôi không bao giờ muốn nhận đồ của người chết, vì tôi cảm thấy không may mắn”.
Từng câu từng chữ như vết dao đâm và ngực Vương Diệu Hoa, khiến anh ta vừa tức giận, cũng lại vừa bất lực.
Bây giờ anh ta chỉ muốn giết chết Tần Cao Văn cho xong.
Chỉ tiếc là lực bất tòng tâm.
Nhìn bóng lưng Tần Cao Văn dần biến mất dưới ánh trăng, Vương Diệu Hoa lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn anh cứ đợi đấy, sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho việc mà anh làm hôm nay”.
!
“Môn chủ sao vậy?”.
Thấy bộ dạng thê thảm của Vương Diệu Hoa, Ngô Tuấn Kiệt vội vàng chạy đến quan tâm.
“Tôi không sao cả!”.
Ngô Tuấn Kiệt lại nói: “Sao rồi? Tên khốn Tần Cao Văn kia có đồng ý yêu cầu của anh không?”.
“Bây giờ anh ta đã bị tôi đuổi đi rồi”.
Vương Diệu Hoa chắc chắn sẽ không kể chuyện vừa rồi cho Ngô Tuấn Kiệt, nếu để đối phương biết là Tần Cao Văn đã đánh anh ta ra nông nỗi này, vậy thì anh ta sẽ quá thể mất mặt.
“Thật sao?”.
Ngô Tuấn Kiệt nói với Vương Diệu Hoa: “Trước đây tôi đã nhận ra, cái tên khốn đó tuyệt đối không phải là đối thủ của anh”.
Dù sao nịnh hót cũng đâu có phạm pháp, cho dù Ngô Tuấn Kiệt biết được chân tướng, hắn cũng sẽ tâng bốc lên tận mây xanh.
Dù sao ai cũng thích sĩ diện mà.
Vương Diệu Hoa trả lời: “Bây giờ anh có thể đi tìm người của Mãnh Hổ Môn rồi”.
“Rõ!”.
!
Mãnh Hổ Môn.
Sau khi xảy ra chuyện lần trước, môn chủ Mãnh Hổ Môn suốt ngày bảo đàn em đi điều tra tung tích của Hoa Sen Tử Vong.
Cho đến hôm nay vẫn