“Được!”
Môn chủ hào sảng nhận lời yêu cầu của đối phương đề ra.
Rồi môn chủ đáp lại: “Sớm chuyển tiền tới tài khoản của tôi, rõ chưa?”
“Môn chủ yên tâm”.
Chủ tịch Vương tỏ ra vô cùng cung kính trước mặt môn chủ Mãnh Hổ Môn.
“Con gái ông đang ở chỗ tôi, có muốn gặp cô ta không?"
Chủ tịch Vương lắc đầu: “Không cần đâu, con bé đó sớm đã cắt đứt quan hệ bố con với tôi rồi.
Coi như tôi không có đứa con gái như nó”.
“Ông chắc chứ?”
Môn chủ cảm thấy bất ngờ khi chủ tịch Vương nói như vậy.
Trên đời này lại có người tàn nhẫn đến mức con gái mình cũng không nhận như vậy sao?
Ban đầu môn chủ Mãnh Hổ Môn còn cho rằng chủ tịch Vương tới đây là vì Vương Thuyền Quyên, muốn lấy tiền chuộc con gái.
Nhưng sức tưởng tượng của môn chủ đúng là kém quá.
“Thật sự không cần đâu”.
Môn chủ nói: “Vậy thì được, nếu không còn chuyện gì nữa thì ông về đi”.
“Được!”
Đối phương vừa đi khỏi thì một tên thuộc hạ của Mãnh Hổ Môn sà tới.
“Môn chủ, môn chủ cảm thấy có thể tin được lời của lão già này không?”
Môn chủ chỉ bật cười: “Tám, chín phần có thể tin được”.
“Trên đời này còn có người bố tàn nhẫn như vậy sao?”
Mãnh Hổ Môn bọn họ cũng từng làm ra không ít việc trái với đạo lý nhưng tình huống như thế này thì đúng là họ thấy lần đâu nên không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Những truyện anh không biết trên đời này còn nhiều lắm, có gì mà phải ngạc nhiên”.
“Đã rõ ạ”.
…
“Thế nào rồi bố?”
Thấy chủ tịch Vương quay về, Vương Chấn Hoa vội chạy tới hỏi với vẻ hứng thú.
Chủ tịch Vương trả lời: “Bọn họ đã đồng ý yêu cầu của chúng ta rồi.
Sau khi lấy được cuốn sách từ Tần Cao Văn thì sẽ giao nó cho chúng ta xử lý”.
Nghe thấy vậy Vương Chấn Hoa cảm thấy vui mùng lắm.
Nỗi uất hận của anh ta dành cho Tần Cao Văn không kém gì bố mình.
Trước khi Tần Cao Văn quay về, Vương Chấn Hoa luôn là nhận vật thiên kiều, được nhiều người yêu mến và sùng bái.
Gia cảnh anh ta hùng hậu, tài mạo vẹn toàn, là bạch mã hoàng tử mà rất nhiều cô gái theo đuổi.
Thế nhưng từ khi Tần Cao Văn xuất hiện thì ánh sáng xung quanh anh ta dần mờ nhạt, tất cả đều đổ dồn vào Tần Cao Văn.
Có vài tháng mà Tần Cao Văn đã tạo ra được kỳ tích trước giờ chưa ai làm được.
“Con hi vọng tới khi đó bố có thể để con đích thân giết chết Tần Cao Văn”.
Chủ tịch Vương nói: “Hai bố con lần lượt xử lý, người cưa người cắt, tùng xẻo nó đến chết”.
Chỉ riêng việc tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu đã khiến bọn họ cảm thấy kích động và hào hứng rồi.
“Con hiểu rồi thưa bố!”
Lần này dù có là kỳ tích gì thì Tần Cao Văn cũng khó thoát nạn.
Thực lực của anh có mạnh tới mức nào thì khi đối diện với sự tấn công điên cuồng của Mãnh Hổ Môn cũng sẽ chết mà thôi.
Những truyền kỳ thuộc về anh đã đến hồi kết.
…
Tinh thần của Tần Cao Văn gần đây có phần bất ổn.
Dù rất tự tin về trận đấu ở đỉnh núi Thiên Nhai vào ngày kia nhưng mấy ngày này anh bị khó ngủ, luôn gặp phải ác mộng.
Trong giấc mơ anh nhìn thấy hai mẹ con Vương Thuyền Quyên bị hành hạ, cơ thể đẫm máu, gào thét tên mình.
Thế nhưng Tần Cao Văn lại chỉ có thể chứng kiến mà không làm được gì.
Tần Cao Văn quyết định tới thế giới đấu giá ngầm mua chút thuộc tịnh khí dưỡng thần.
Dù trong hiệu thuốc có thể mua được thuốc an thần nhưng nó cũng chỉ tạm thời giải quyết được chứng mất ngủ, mà tác dụng thì lại không tốt bằng đan dược.
Hôm nay là cuối tuần, người tới thế giới ngầm rất đông.
Đối với những buổi đấu giá như thế này chỉ có những đại gia có danh tiếng mới đủ tư cách tham gia.
Người bình thường, việc giải quyết cơm áo gạo tiện hàng ngày đã là cả một vấn đề rồi,
Làm gì còn thời gian quan tâm tới những cái khác.
Từ khi Vương Thuyền Quyên bị bắt đi, Tần Cao Văn chẳng còn hứng thú với thứ gì nữa.
Anh trở nên xuềnh