“Còn có việc gì nữa?”
Tần Cao Văn nhìn đối phương rồi hỏi một cách bình thản.
“Vừa rồi đúng là tôi không tốt, không nên nói với cậu như vậy, đến cuối cùng lại là cậu cứu tôi”.
Ông lão lấy ra một tấm lệnh bài, trên đó lấp lánh màu vàng ánh kim sáng loáng, mọi người đều đổ dồn sự chú ý đến tấm lệnh bài này.
Ở đó có rất nhiều người nhận ra tấm lệnh bài đó, và còn biết rõ được hàm ý đặc thù phía sau nó.
Cho dù là ai cũng không thể ngờ ông lão lại có địa vị cao như vậy trong phái Thiên Long.
Ông ta đưa tấm lệnh bài cho Tần Cao Văn nói: “Vừa rồi may có cậu ra tay cứu giúp kịp thời, mới khiến tôi thoát chết, tôi không có gì báo đáp cả, tấm lệnh bài này coi như món quà cảm ơn cậu”.
“Cảm ơn”.
Tần Cao Văn nhận lấy tấm lệnh bài.
Ông lão lại nói tiếp: “Không biết cậu có thể nói cho tôi biết tên của cậu không?”.
“Tần Cao Văn”.
Sắc mặt của không ít người đều lộ vẻ sợ hãi.
Người này chính là Tần Cao Văn.
Sắp tới anh phải đến đỉnh núi Thiên Nhai, một mình đối mặt với Mãnh Hổ Môn, chuyện về các cao thủ đỉnh cao được bàn tán xôn xao nên ai ai cũng biết.
Không ai ngờ là anh lại xuất hiện ở buổi đấu giá ngầm này.
Ông lão cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Cậu chính là Tần Cao Văn?”.
Anh dửng dưng trả lời: “Có vấn đề gì không?”.
Ông lão do dự một lúc sau đó cười lớn, giọng cười vô cùng phóng khoáng, vang vọng cả phòng đấu giá.
“Không có gì, không có gì!”.
Ông lão không ngừng nói: “Từ cổ xưa đã xuất hiện những anh hùng tuổi thiếu niên, câu nói này đúng là không sai, cậu thanh niên trẻ tuổi mà đã có khí phách như vậy, thực sự khiến người ta phải kính phục”.
“Ông quá khen!”.
Tần Cao Văn thể hiện rất đỗi bình thản.
“Cậu thanh niên, tôi còn có việc nên đi trước đây, chúng ta sau này có duyên gặp lại nhé”.
Bề ngoài ông ta nói như vậy, nhưng từ sâu trong lòng ông ta cảm thấy bản thân và Tần Cao Văn không thể có dịp gặp lại nhau nữa, vì ngày mai anh sẽ bị người của Mãnh Hổ Môn giết chết.
Thực lực của anh có mạnh đến đâu cũng không thoát được lần này.
“Có duyên gặp lại!”.
...!
Vương Thuyền Quyên cũng không biết bản thân đã bị nhốt trong chiếc phòng lạnh lẽo này bao nhiêu ngày rồi, cô đã dần mất đi cảm nhận và sự phán đoán về thời gian.
Mấy hôm nay Vương Thuyền Quyên không ăn uống gì, trong lòng chỉ nghĩ đến sự an nguy của con gái và Tần Cao Văn.
Khuôn mặt vốn dĩ hồng hào của cô bây giờ trở nên trắng nhợt, thần thái tiều tụy, mới chỉ hai, ba ngày mà cô đã gầy đi hơn năm cân.
Đôi mắt xinh đẹp đã đầy những tia máu.
Kẹt!
Cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Tia sáng chói ập vào khiến cô không mở nổi mắt.
Môn chủ của Mãnh Hổ Môn một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Hai tay hắn chắp sau lưng, môn chủ Mãnh Hổ Môn từ từ bước đến.
“Cô Vương, mấy hôm nay cô cảm thấy thế nào?”.
Vương Thuyền Quyên chửi: “Anh đúng là đồ khốn bỉ ổi vô liêm sỉ, tôi nói cho anh biết, chờ chồng tôi đến thì các người đều phải chết”.
Lại là Tần Cao Văn.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ coi thường rõ rệt.
“Cô tưởng tôi sợ hắn?”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Tên khốn đó thế mà lại dám cướp đi Hoa Sen Tử Vong của chúng tôi, đó là bảo vật trấn giữ môn phái của chúng tôi, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai được lấy, tôi làm sao có thể tha cho người đã phạm tội nghiệt động trời như vậy chứ?”.
“Anh cứ chờ đấy!”.
Cho dù bề ngoài Vương Thuyền Quyên nói khá là tự tin, cho rằng Tần Cao Văn nhất định có thể trở thành người cười đến cuối cùng, nhưng trong lòng thì lại lo lắng.
Vì lần này đối thủ mà Tần Cao Văn phải đối mặt thực sự quá đáng sợ.
Mãnh Hổ Môn bây giờ có thể hô mưa gọi gió ở cả tỉnh Giang Bắc, một tay che trời, hai tổ chức còn lại cho dù có liên kết với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ
Tần Cao Văn một mình đến đây, e là lành ít dữ nhiều.
Vương Thuyền Quyên chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong Tần Cao Văn có cách khác để khắc phục những nguy cơ xảy ra trước mắt.
“Anh đã đưa con gái của tôi đi đâu rồi?”.
Bây giờ Vương Thuyền Quyên lo lắng nhất chính là sự an nguy của Đóa Đóa.
Ngồi đối diện với Vương Thuyền Quyên, môn chủ Mãnh Hổ Môn dùng tay sờ lên cằm, khuôn mặt lộ vẻ ám muội.
“Cô yên tâm, con gái cô sẽ không chết đâu”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn chậm