Soạt!
Một con dao găm sáng loáng được lôi ra.
Dưới ánh sáng của nến, tia sáng lạnh chói mắt lóe lên, khiến cơ thể Đóa Đóa run lên bần bật.
Cô bé cảm thất vô cùng sợ hãi.
“Bố ơi”.
Cô bé hét rất to, hy vọng bố của cô bé có thể đến kịp.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói: “Cháu không cần lo, lát nữa sẽ được gặp bố cháu thôi, chú là người tốt bụng, cho đến bây giờ vẫn muốn để cả nhà cháu được đoàn tụ đó”.
Con dao găm cách cổ họng Đóa Đóa càng lúc càng gần, cô bé nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp nữa.
Đóa Đóa dùng sức giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc, nhưng sợi dây thừng trói quá chặt, cô bé cho dù giãy giụa thế nào cũng không thay đổi gì.
“Không...!không hay rồi”.
Một giọng nói đột nhiên vọng đến.
Một lúc sau có một tên đàn em hoảng hốt chạy từ bên ngoài vào, trán hắn không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
“Có chuyện gì mà phải hoảng hốt thế?”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn cảm thấy hơi bất mãn, thế là mắng tên đàn em.
Tên đàn em trả lời: “Tôi vừa nhận được tin, nghe nói tất cả anh em ở trên núi Thiên Nhai đều bị giết rồi, Tần Cao Văn đang đi về phía Mãnh Hổ Môn chúng ta”.
Mặt của môn chủ Mãnh Hổ Môn hơi biến sắc.
“Lại có cả chuyện đó sao?”.
Tên đàn em trả lời: “Sự việc hoàn toàn chính xác, hơn nữa chúng ta còn có nhiều anh em khác cũng bị Tần Cao Văn giết chết rồi”.
Dùng tay sờ lên cằm, mặt môn chủ Mãnh Hổ Môn lộ thần sắc ám muội, càng lúc càng trở nên thú vị hơn.
Nếu Tần Cao Văn cứ thế mà bị giết chết ở trên đỉnh núi Thiên Nhai, thì có lẽ hắn lại cảm thấy sự việc hơi tẻ nhạt.
Nếu đã như vậy...!
Thì tốt quá rồi.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa gặp một đối thủ nào như vậy cả, có thể giao đấu một trận sống còn với hắn.
Có lẽ Tần Cao Văn mới có thể đáp ứng được yêu cầu của hắn.
“Đưa tôi ra xem xem!”.
Giọng nói của hắn rất bình thản.
“Rõ!”.
Lúc này Đóa Đóa mới cảm thấy nhẹ lòng.
Chỉ cần bố đến, cho dù có gặp nguy hiểm như thế nào, bố cô bé đều có thể giải quyết hết, cô bé tin bố của mình có bản lĩnh đủ lớn mạnh.
Đám người này không được giữ lại ai cả.
Sau vài phút, môn chủ Mãnh Hổ Môn đã ra tới bên ngoài.
Một người đàn ông cao to, khuôn mặt góc cạnh đứng trước mặt hắn, các cao thủ đàn em của hắn đều bao vây lấy người đàn ông kia.
Đó chính là Tần Cao Văn.
Ánh mắt Tần Cao Văn sắc lạnh, vẻ mặt sa sầm.
Anh chưa bao giờ phẫn nộ như hôm nay.
“Tần tiên sinh quả nhiên lợi hại, không ngờ lại có thể lành lạnh lên được đến đỉnh núi Thiên Nhai này, xem ra tôi đã coi thường anh rồi”.
Tần Cao Văn nói: “Mau thả con gái của tôi ra, nếu không tôi sẽ san bằng cả Mãnh Hổ Môn của các người”.
“Anh nói gì cơ?”.
Hắn cảm thấy vô cùng nực cười, và nói với Tần Cao Văn: “Tần tiên sinh, anh quá tự cao tự đại rồi đó, định san bằng chỗ của chúng tôi, anh là cái thá gì?”.
“Anh tưởng anh có bản lĩnh vậy sao, tôi nói cho anh biết, chỗ tôi có hai, ba trăm cao thủ đỉnh cao, muốn trừ khử anh thì dễ như giết một con kiến mà thôi”.
Tần Cao Văn cảm thấy có hơi nực cười.
Hắn cũng đánh giá cao hắn quá đi.
“Có giỏi thì bảo bọn họ đến đây!”.
Hắn cười lớn.
“Được, là anh nói đấy nhé!”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn tiếp tục nói: “Các anh em lên hết cho tôi!”.
Mệnh lệnh của môn chủ Mãnh Hổ Môn đưa ra, các cao thủ xung quanh đều nhanh chóng lao đến tấn công Tần Cao Văn.
Mấy trăm người đen kịt bao vây lấy Tần Cao Văn.
Trong tay bọn họ cầm đủ các vũ khí, nào thì súng dài, côn ngắn, thậm chí có cả búa sắt.
Tần Cao Văn đối mặt với tất cả, lại chỉ với vẻ mặt ung dung điềm tĩnh.
Từ đầu đến cuối anh đều không coi đám người này ra gì.
Bốp bốp!
Hai khúc côn gỗ đã bị Tần Cao Văn đánh gãy.
Bụp bụp bụp!
Cơ thể mấy người liên tiếp bay ra, đập vào vách tường.
Bụp bụp!
Lại có mấy người bị Tần Cao Văn quăng ra, sau đó cơ thể ngã đập mạnh xuống đất, máu tươi chảy ào ào.
Bọn họ lao về phía Tần Cao Văn như những con thiêu thân, nhưng không một ai có thể đem đến sự sát thương mang tính chí mạng cho anh, đa phần mọi người vừa đến gần Tần Cao Văn đã bị Tần Cao Văn xử luôn.
Khắp nơi đều là