Chương 304
Đển cả Nhạc Sơn Hà cũng cảm thấy bất ngờ. Lúc chọn viên ngọc này, anh ta chỉ mơ hồ cảm thấy bên trong có chất ngọc thượng hạng, nhưng viên ngọc đã nằm ngoài cả dự liệu của anh ta.
Nó tốt hơn bất kỳ viên ngọc nào mà trước đây anh ta từng mở ra.
Nhạc Sơn Hà siết miếng ngọc trong tay, đi tới trước mặt Tần Cao Văn với vẻ đắc ý: “Tần Cao Văn, anh thấy chưa? Đây là ngọc bích mỡ cừu, có lẽ trước đây anh chưa từng thấy đâu nhỉ”.
Tần Cao Văn chẳng buồn nhìn.
Trong mắt người bình thường, miếng ngọc mỡ cừu này đã là một loại ngọc thượng hạng có giá lên tới mấy chục triệu tệ rồi.
Nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói, nó cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Cái thứ này á?”
Tần Cao Văn lộ vẻ khinh thường: “Tôi thấy thường thôi”.
Rất nhiều cảm thấy nhột.
Bọn họ cảm thấy Tần Cao Văn nuốt không trôi thì nói như vậy.
Chứ nếu anh biết được miệng ngọc bích mỡ cừu này hiếm tới mức nào thì có lẽ đã không nói như vậy.
Đồng thời điều này cũng càng khẳng định Tần Cao Văn chẳng biết gì về ngọc hết.
Dù là người mới vào nghề thì cũng sẽ không ai đi phủ định giá trị của loại ngọc này.
Phùng Thiến Thiến biết rằng lần này Tần Cao Văn xong đời rồi.
Tần Cao Văn thua tiền của đối phương, Phùng Thiến Thiến có thể trợ giúp, thế nhưng đánh phủ đầu Nhạc Sơn Hà trước mặt bao nhiêu người thế này thì dù thế nào cô gái cũng không thể làm gì được. Dù sao cũng có biết bao nhiêu người có thể đứng ra làm chứng.
Nhạc Sơn Hà đắc ý nói: “Anh Tần đừng nói
Miếng ngọc tốt nhất ở đây đã được Nhạc Sơn Hà chọn ra. Tiếp theo dù Tần Cao Văn có chọn miếng nào thì cũng không thể bằng của anh ta được.
Dù ở phương diện nào thì anh cũng thua là cái chắc.
Nhạc Sơn Hà có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Tần Cao Văn sẽ dập đầu xin tha trước mặt tất cả mọi người.
Dám cướp người phụ nữ của Nhạc Sơn Hà thì chỉ có nước chết mà thôi.
Anh ta nhất định sẽ không tha cho Tần Cao Văn.
Phùng Thiên Vũ đứng bên cạnh vội vàng bước tới hòa hoãn: “Cậu Nhạc, cần nương được thì hãy nương, dù sao thì giờ cậu cũng…”
“Tôi nói ông nghe sếp Phùng, chuyện giữa hai chúng tôi ấy mà, người khác đừng nhúng tay vào. Nếu như vừa rồi cậu ta đã cá cược thì phải thực hiện, đột nhiên đòi tháo chạy là cớ làm sao?”
Phùng Thiên Vũ lại tiếp tục nói: “Cậu Nhạc, nhưng đây là nhà của tôi…”
“Không sao đâu”.
Tần Cao Văn cắt ngang lời của Phùng Thiên Vũ.
“Ông yên tâm, tôi có thể thắng được anh ta. Lát nữa ngọc mà tôi tìm được chắc chắn sẽ có giá trị cao hơn của anh ta nhiều”.
Không có ai tin những lời Tần Cao Văn vừa nói.
Vừa rồi Nhạc Sơn Hà đã tìm ra được miệng ngọc có giá trị nhất, số còn lại đều kém cả.