Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 308


trước sau

Chương 308

Nghe thấy mấy từ ngọc Khỉ La, cả hiện trường bùng nổ, dù bạn có hiểu về ngọc hay không thì đều biết rằng loại ngọc này quý giá tới mức nào.

Ngọc Khỉ La ngoài ra còn được coi là ngọc trong ngọc.

Nó có giá trị cao ngất ngưởng.

Nghe đồn một miếng ngọc Khỉ La có giá cao nhất có thể lên tới hơn một trăm triệu tệ.

Hiện tại tại toàn bộ khu vực này, chỉ có thể tìm thấy khoảng sáu, bảy miếng mà thôi.

Vậy mà hôm nay đã được Tần Cao Văn lấy ra rồi.

Anh cũng may mắn quá mà!

Bọn họ nhìn Tần Cao Văn với cảm xúc hết sức phức tạp. Kinh ngạc có, khâm phục có, nhưng nhiều hơn cả là sự chấn động.

Nhạc Sơn Hà cảm thấy đầu óc ong ong, cơ thể giống như bị rút cạn sinh khí. Anh ta sắp đứng không vững, hai đồng từ thì như muốn rơi ra ngoài.

Anh ta đã thua rồi.

Trong lĩnh vực mà anh ta giỏi nhất lại để thua người khác.

Không, sao lại có thể như vậy chứ!

Anh ta cầm miếng ngọc mỡ cừu đã khiến không ít người phải chảy nước miếng, nhưng so với ngọc Khỉ La thì thực sự đúng là chẳng là gì.

“Giờ thì ai thắng ai thua có cần phải nói nữa không nhỉ?”

Anh ta nhìn Tần Cao Văn với vẻ lắp bắp: “Tại sao, sao anh có thể nhìn ra được vậy?”

“Chẳng có tại sao hết!”

Tần Cao Văn trả lời: “Giờ có phải là anh thua rồi không?”

“Tôi…”

Nhạc

Sơn Hà không muốn thừa nhận dù đã biết rõ sự thật.

Nhưng anh ta đã thua rồi.

Thua hoàn toàn, ngọc mỡ cừu của anh ta so với ngọc Khỉ La thì đúng chẳng khác gì con dĩn.

Ban đầu anh ta còn để lộ ra vẻ đắc ý, nào ngờ tới cuối cùng thì tự mình tát mặt mình.

“Đúng vậy, tôi sai rồi!”

Dù không chấp nhận nhưng anh ta phải thừa nhận rằng Tần Cao Văn về phương diện này đúng là có thiên phú.

Bản thân anh ta làm trong ngành giám định, lăn lộn mấy chục năm mà cuối cùng vẫn chẳng là gì trước mặt Tần Cao Văn.

Phùng Thiến Thiến thì bỗng thấy trong lòng nhẹ bẫng.

Ban đầu cô ấy cảm thấy hết sức lo lắng, nếu như Tần Cao Văn mà thua thì cô ấy sẽ áy náy cả đời mất.

Trước mặt bao nhiêu người, cúi đầu xin lỗi hơn nữa còn là người mà mình ghét, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đã khiến Phùng Thiến Thiến thấy ớn lạnh rồi.

Tần Cao Văn nói: “Nếu đã nhận thua thì có phải là thực hiện màn cá cược đi không?”

Lúc này Nhạc Sơn Hà mới ý thức được rằng trước cuộc thi, giữa hai người còn đặt ra quy tắc.

Anh ta cười lúng túng: “Anh Tần, anh có thể nào châm chước cho tôi không? Tôi…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện