Chương 322
Anh cố tình nói với giọng binh tĩnh bởi vì sự việc vừa xảy ra khiến anh cảm thấy hơi áy náy với Dương Thiên Hoa.
“Vừa rồi do nóng quá nên tôi mới nói vậy, anh đừng bận tâm”.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai của Tần Cao Văn.
Anh vội ngẩng đầu thì phát hiện vừa rồi là Vương Thuyền Quyên đã xoa đầu mình. Còn Dương Thiên Hoa thì khi phát hiện ra đối phương tỉnh lại đã sớm lẳng lặng rời ra ngoài rồi.
Tần Cao Văn nhào tới ôm Vương Thuyền Quyên vào lòng nói với vẻ đầy kích động: “Cuối cùng…em đã tỉnh lại rồi”
Trước đây, dù có gặp phong ba bão táp gì thì Tần Cao Văn cũng không hề khóc. Đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt.
Vương Thuyền Quyên mỉm cười: “Đàn ông con trai mà lại khóc, người khác nhìn thấy thì còn ra gì nữa”.
Tần Cao Văn bị trêu tới mức bật cười: “Em có biết thời gian qua anh lo lắng thế nào không? Anh thật sự sợ em sẽ xảy ra chuyện”.
Vương Thuyền Quyên ôm lấy Tần Cao Văn, một lúc lâu sau mới buông anh ra.
“Gần đây em đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại vô duyên vô cớ bị hôn mê lâu như vậy?”
Vương Thuyền Quyên căn bản không biết những gì xảy ra trước đó. Giờ ký ức của cô trống rỗng.
Tần Cao Văn kể lại từ đầu đến cuối sự việc cho cô nghe.
Vương Thuyền Quyên tái mặt: “Công ty có nội gián sao?”
Tần Cao Văn vẫn tỏ ra vô cùng điềm nhiên trước lời nói của Vương Thuyền Quyên. Chuyện này anh đã sớm dự liệu. Công ty có nội gián, nếu không thì cô ấy không thể
Tần Cao Văn điềm đạm nói: “Anh biết rồi”.
Vương Thuyền Quyên hết sức kích động: “Ông xã, giờ anh phải nhanh chóng tìm cách lôi được nội gián ra ánh sáng, nếu không công ty chúng ta sẽ xảy ra vấn đề lớn mất”.
Giờ Vương Thuyền Quyên đã dồn hết tâm huyết vào công ty. Mỗi một công việc cô đều làm hết sức vì không muốn Tần Cao Văn thất vọng. Cô muốn sản phẩm của mình phải đạt tới mức tốt nhất.
Hiện tại công ty của họ đang ở giai đoạn khởi đầu, mỗi một bước đi đều vô cùng quan trọng. Chỉ cần bất cẩn bước nhầm là sẽ không thể nào sửa chữa được.
Phải sớm tìm được nội gián.
Tần Cao Văn ung dung nói: “Em yên tâm, tối hôm nay anh nhất định sẽ tìm được bọn họ”.
…
Mã Đồng Ba cảm thấy thật vinh hạnh.
Hắn vốn chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ, bữa đói bữa no, khi mà sắp chết đói tới nơi thì hắn được ông Hai cứu giúp.
Ông Hai cho hắn ăn cho hắn mặc, còn cho đi học, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi theo ông ta gia nhập thế giới ngầm.
Ông Hai bảo vệ hắn cực tốt, chưa bao giờ để hắn đi tham gia những chuyện nhuốm mùi máu ngoài kia.
Tới tận bây giờ Mã Đồng Ba vẫn chưa nhìn thấy người chết bao giờ.