“Tôi nhất định sẽ khiến cả ba gia tộc phong sát chồng của cậu”, Mã Linh Nhi tỏ vẻ đắc ý.
“Cậu…”
Cơ thể Vương Thuyền Quyên run lên nhưng không biết phải nói như thế nào.
Mã Linh Nhi đắc ý nói: “Nếu như cậu thấy bất mãn thì hoàn toàn có thể ra tay với tôi, cậu đánh tôi đi?”
“Cậu không đủ tư cách để tôi phải ra tay”.
Nói xong, Vương Thuyền Quyên đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Mã Linh Nhi khoanh tay trước ngực, nhìn theo bóng lưng Vương Thuyền Quyên rời đi và cười lạnh lùng.
“Vương Thuyền Quyên, lần này về tay tôi thì cậu khác được nếm mùi”.
Nhìn bức thư mời trong tay, Mã Linh Nhi cảm thấy vô cùng đắc ý, thật không ngờ gia tộc Thượng Quan lại mời Từ Hạo.
Điều này có nghĩa là mối quan hệ giữa Thượng Quan và Từ Hạo đã có tiến triển.
Đây là một cơ hội hiếm có.
Có lẽ đây là cơ hội mà cả thành phố Minh Châu có rất nhiều người ngày đêm mong cầu.
“Vương Thuyền Quyên, người đàn ông của cậu không có được sự che chắn của ba gia tộc ở thành phố Minh Châu thì chẳng cầm cự nổi bao lâu đâu”.
…
Mấy ngày này Dương Thiên Nguyên chẳng thể ngủ, cứ trằn trọc và trong đầu thì không ngừng vang lên những lời mà Tần Cao Văn đã nói.
Anh nhất định sẽ ra tay với Dương Hạo.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Rốt cuộc thì tìm ai mới có thể chèn ép được Tần Cao Văn chứ?
Dương Thiên Nguyên bắt đầu có suy nghĩ định mời Mã Thiên Long hoặc là là một đại ca nào đó để ra tay.
Nhưng ông ta ngay lập tức từ bỏ suy nghĩ đó.
Thực lực của hai kẻ đó đúng là lợi hại hơn Vương Bưu nhiều, nhưng càng ít tiếp xúc với người của thế giới ngầm, của xã hội đen thì càng tốt.
“Bố, ngày nào bố cũng đang nghĩ cái gì vậy”.
Dương Hạo ngồi trước Dương Thiên Nguyên, châm một điếu thuốc và hỏi.
“Đồ đần này còn mở mồm được à, chẳng phải là nghĩ tới việc làm sao chùi mông cho mày sao.
Không phải là mày nói mày có cách à? Sao không nói ra?”
Dương Hạo nói với vẻ không quan tâm: “Đương nhiên là con có cách, con đã tìm được người rồi”
“Nói thật không?”, ông ta nhìn con trai bằng vẻ mặt đầy kỳ vọng.
Dương Hạo thở dài nói: “Bố, bố đúng là chẳng làm được gì, con đã liên hệ được người của bang Huyền Thiên rồi”.
Mấy từ bang Huyền Thiên khiến Dương Thiên Nguyên phải rùng mình.
Ông ta vội ngẩng đầu: “Chính là bang phái trong truyền thuyết đó hả?”
Dương Hạo lộ vẻ đắc ý, khoanh tay trước ngực và nói: “Đúng vậy”.
Người của bang phái Huyền Thiên ai ai cùng có thực lực cực mạnh, có thiên phú võ thuật, sở hữu tuyệt kỹ đầy mình.
Đó toàn là những cao thủ hiếm có khó tìm.
Bọn họ là một tổ chức sát thủ cực kỳ khủng khiếp, thực lực phân bố khắp nơi trên đất nước.
Thế nhưng…
Thật sự muốn tìm được bọn họ thì rất khó.
Dương Thiên Nguyên nói với giọng nghi ngờ và lắc đầu: “Sao mày, à sao con có thể tìm được người của bang Huyền Thiên chứ?”
Ý tứ trong câu nói của bố là gì, đương nhiên Dương Hạo hiểu: “Bố không muốn tin con à?”
“Người của bang Huyền Thiên nếu như dễ tìm thì đã không còn gì là thần bí nữa”.
“Để con cho bố xem một đoạn video”.
Dương Hạo lấy điện thoại ra đưa cho bố.
Nội dung phát ra khiến cho Dương Thiên Nguyên cảm thấy nổi da gà vì kinh hãi, ông ta trợn tròn mắt với vẻ bàng hoàng.
Bên trong đoạn video là một người mặc đồ đen, tay cầm một món vũ khí, trước mặt người này là mấy chục người vô cùng vạm vỡ.
Ai nếu đều hừng hực sát khí với vẻ mặt dữ tợn.
Sau đó, mười mấy người này đều lao về phía người mặc đồ đen thần bí.
Người mặc đồ đen phóng con dao trong tay về phía trước.
Roẹt, roẹt, roẹt.
Âm thanh vang lên rõ ràng.
Con dao bay lần lượt cứa cổ đám người kia, mấy chục người đồ rầm xuống đất, chết ngắc.
Máu tươi bắn ra trong không khí, nhuốm đỏ cả mặt đất, những cái xác chất chồng lên nhau.
Người mặc đồ đen thì chẳng hề hấn gì.
Chỉ với một chiêu!
Chỉ dùng có một chiêu mà người mặc đồ đen đã hạ gục toàn bộ đối thủ.
Từ đầu tới cuối, người này không hề di chuyển, chỉ đứng im một chỗ.
Dương Thiên Nguyên đếm qua thì cũng phải có ít nhất ba chục người bị hạ gục dưới đất.
Ông ta tua lại đoạn video, nhìn tới hơn mười lần, mỗi lần đều run rẩy và sự sợ hãi càng lúc càng gia tăng.
Người mặc đồ đen mạnh quá.
Sức mạnh