Chương 395
Cùng với tiếng hạ lệnh của tên chột, tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, ánh lửa rợp trời, chói lóa giữa màn đêm, chiếu rọi cả vùng xung quanh sáng như ban ngày.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chiếc BMW của Tần Cao Văn đã nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển lửa.
Tiếng nổ nặng nề vang lên khiến tên chột cảm thấy thật đã đời
Cuối cùng hắn cũng thở phào.
Lúc này chỉ còn cách thời hạn mà Trương Thiên Khoát đặt ra là hơn một tiếng đồng hồ.
Hắn khoanh tay trước ngực, đắc ý nói: “Đây chính là kết cục khi đối đầu với ông. Dám chơi ông à? Ông sẽ cho mày nổ nát bét”.
Người thuộc hạ bên cạnh lên tiếng: “Đại ca, lần này chúng ta giết chết Tần Cao Văn thì có nhận được một khoản hậu hĩnh không ạ?”
Tên chột vuốt cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ít thì cũng phải vài triệu tệ”
Con số này khiến đám đông sục sôi.
“Thật không đại ca!” – Tên thuộc hạ bên cạnh hỏi lại
Hắn tỏ ra đắc ý đáp lời: “Ông đùa mày làm gì? Đương nhiên là thật rồi”.
“Cậu Trương đã nói với chúng ta rồi, sau khi xử lý Tần Cao Văn thì sẽ đưa cho tao hai mươi triệu tệ, tao không phải là loại tham lam, đương nhiên sẽ chia đều cho các anh em”.
Những tên khác nghe thấy vậy thì mừng lắm. Cách làm của tên chột rất được lòng người khác.
Nhìn biển lửa hừng hực, tên chột bèn quay video và gửi cho Trương Thiên Khoát.
Sau đó hắn lại gọi điện cho đối phương.
Do quá hào hứng mà giọng của Trương Thiên
“Có phải là đã giết chết Tần Cao Văn rồi không?”
Tên chột tự hào lên tiếng: “Em làm việc mà anh còn không tin à? Em nói anh biết Tần Cao Văn đã bị em đốt thành thịt nướng rồi, nó sẽ không bao giờ đối đầu với anh được nữa”.
Trương Thiên Khoát thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này, người mà anh ta căm hận nhất chính là Tần Cao Văn. Chỉ cần Tần Cao Văn chết thì sẽ chẳng còn ai ngang được anh ta nữa.
Dù lần này có phải bỏ ra vài chục triệu tệ thì Trương Thiên Khoát vẫn thấy đáng.
Có thể trừ khử Tần Cao Văn thì dù có phải bỏ nhiều tiền hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Trương Thiên Khoát nói tiếp: “Làm tốt lắm. Ngày mai tôi mời cậu và các anh em ăn cơm, tới khi đó tôi sẽ đích thân đưa tiền cho mọi người”.
“Cảm ơn cậu Trương!!”
Ngay sau đó Trương Thiên Khoát tắt máy.
Tên chột đưa điện thoại lên và nói: “Anh em nhiệm vụ thành công, chúng ta thu dọn về nhà thôi”.
Nói xong tên chột lập tức quay người.
Thế nhưng hắn ngay lập tức đứng ngây như trời chồng.
Mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, trông vô cùng khó coi.
Hắn dụi mắt, thậm chí là còn tưởng mình đang nằm mơ.