Thượng Quan Thiên Long ở bên cạnh dè dặt nhìn Tần Cao Văn, chỉ sợ anh nổi giận.
Nếu thật như vậy, mọi nỗ lực trước kia của ông ta sẽ đổ sông đổ biển.
Ông ta yên lặng đợi chỉ thị của Tần Cao Văn.
Giây lát sau, Tần Cao Văn nói: “Đừng khách sáo như vậy, đứng lên đi”.
Ba người họ đồng thời thở phào một hơi, hai bảo vệ đứng thẳng lên lại.
Thượng Quan Thiên Long tiếp tục dạy dỗ: “Tiền thưởng tháng này của hai cậu sẽ bị trừ hết”.
Hai người bảo vệ không dám có bất cứ ý kiến nào.
Thượng Quan Thiên Long đi đến trước mặt Tần Cao Văn, xấu hổ nói: “Cậu Tần, thật sự ngại quá, tôi…”.
“Không sao”.
Tần Cao Văn cũng không đến mức so đo với hai người bảo vệ, hơn nữa bọn họ cũng chỉ làm tròn chức trách của mình, suy cho cùng, anh không có thiệp mời là sự thật.
Nếu ai cũng có thể trà trộn vào trong thì hai bảo vệ kia lại thành ra không đủ tiêu chuẩn.
Thượng Quan Thiên Long lau mồ hôi trên trán, sau đó nói với Tần Cao Văn: “Vậy chúng ta vào trong đi, tất cả mọi người đã đến cả rồi, đều đang đợi cậu”.
“Ừ”.
Ba người họ cùng đi vào biệt thự của gia tộc Thượng Quan.
Mã Linh Nhi khẽ đảo ly rượu vang trong tay.
“Chồng à, con nhỏ đó đúng là mặt dày, vừa nãy cô ta bị hai bảo vệ chặn lại ở bên ngoài, cũng không biết tự nhìn lại xem mình là ai”.
Từ Hạo ngồi bắt chéo chân, nói: “Sau này vợ đừng qua lại với những người hạ đẳng đó nữa, chúng ta với họ không ở cùng một thế giới.
Chẳng biết ai cho hai vợ chồng họ lá gan lớn như vậy”.
Sau đó, Mã Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh Từ Hạo, hôn lên má ông ta rồi nói: “Chồng em vẫn giỏi nhất”.
“Đương nhiên!”, Từ Hạo bắt chéo hai chân, cực kì đắc ý.
Mã Linh Nhi cưới Từ Hạo chẳng qua là tham tiền của ông ta, cái gọi là tình yêu đối với cô ta mà nói có cũng được không có cũng được.
Nguyện vọng lớn nhất của cả đời cô ta là phải có cuộc sống tốt hơn Vương Thuyền Quyên.
Lần trước chuyển nhà, cô ta muốn sỉ nhục Vương Thuyền Quyên một phen nhưng thất bại.
Vốn dĩ lần này Mã Linh Nhi chỉ muốn khoe khoang trước mặt Vương Thuyền Quyên để cô ngưỡng mộ.
Không ngờ Vương Thuyền Quyên lại mặt dày như vậy, rõ ràng không được phát thiệp mời mà cũng dám chạy đến đây.
Chỉ nghĩ tới cảnh lúc nãy thôi, Mã Linh Nhi đã cảm thấy thật hay ho.
Ngày mai đi làm, cô ta nhất định phải kể chuyện này với tất cả mọi người.
Xem đi, Vương Thuyền Quyên bình thường ra vẻ trong sáng thuần khiết, lạnh lùng cao ngạo, trên thực tế lại là một người phụ nữ đê tiện thích hư vinh.
“Chồng à, anh nhìn xem, người đó là ai?”.
Mã Linh Nhi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở nơi cửa, cô ta đặt ly rượu vang trong tay xuống, hơi ngạc nhiên.
Từ Hạo nhìn theo tay vợ mình chỉ, vẻ mặt kinh ngạc.
“Người đó hình như là Vương Thuyền Quyên?”, Từ Hạo buột miệng nói.
Sắc mặt Mã Linh Nhi trở nên rất khó coi, đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Không thể nào, cô ta không có thiệp mời, hai bảo vệ ở ngoài cửa sẽ không để cô ta vào!”.
Hiện nay, Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ bị cả hai gia tộc lớn khinh ghét, Thượng Quan Thiên Long mở tiệc chắc chắn sẽ không mời cô ta.
“Em qua đó xem sao”, Mã Linh Nhi đặt ly rượu trong tay xuống, đi thẳng tới phía cửa.
Khi cô ta nhìn rõ hình dạng người đó thì đứng ngây ra tại chỗ.
Sao lại như vậy?
Người trước mắt chính là Vương Thuyền Quyên.
Cô ta vào trong rồi ư?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mã Linh Nhi đi thẳng đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, chỉ vào mũi cô nói: “Vương Thuyền Quyên, sao cô lại mặt dày như vậy? Không có thiệp mời mà dám lén trà trộn vào đây!”.
Vương Thuyền Quyên khoác tay Tần Cao Văn, cười nói: “Thật ngại quá, là ông Thượng Quan đích thân đón chúng tôi vào”.
Mã Linh Nhi chắc chắn không tin, nghe những lời Vương Thuyền Quyên nói, cô ta cười nhạt đáp lại: “Sao cô không nói là Thượng Quan Thiên Long cầu xin hai người đến