Chương 438
Nội dung trong video hiện lên trước mắt Vương Chấn Hoa, xem xong anh ta lại tràn đầy kinh hãi.
Sao… sao lại như thế?
Vương Chấn Hoa cấu vào bắp đùi mình, cơn đau rõ rệt truyền tới, báo cho anh ta biết đây không phải đang nằm mơ, mà là hiện thực.
Tần Cao Văn không những không chết mà còn tiêu diệt cả Thanh Long Môn.
Sao hắn có thể làm được?
“Con ở đó xem cái gì thế?”.
Vừa rồi ông ta liên tục gọi con trai mấy tiếng, nhưng anh ta lại không trả lời, trong lòng ông ta có chút bất mãn, hét lớn.
Vương Chấn Hoa chậm rãi quay người lại. Anh ta có vẻ vô cùng căng thẳng, đến trước mặt bố mình, đưa điện thoại cho ông ta.
“Bố, bố tự mình xem thì hơn”.
Bố Vương Chấn Hoa mở đoạn video đó ra, xem xong thì sắc mặt trắng bệch, trong mắt ngập tràn nỗi sợ hãi, tim lập tức nặng trĩu.
Rất rõ ràng, xuất hiện kết quả thế này vượt ngoài dự liệu của ông ta.
Bố Vương Chấn Hoa luôn cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết, nào ngờ vào thời điểm quan trọng, anh lại tạo nên kỳ tích một lần nữa, tát mạnh vào mặt ông ta.
Vương Chấn Hoa nói với bố mình: “Bố…”.
“Bố biết rồi”, bố Vương Chấn Hoa ngắt lời con trai.
Chuyện này quả thật vượt ngoài sự tưởng tượng của ông ta.
Ông ta vốn cho rằng không cần đến ba cao thủ cấp bậc võ vương ra tay với Tần Cao Văn, chuyện này cũng có thể
“Cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì”, ông ta nói với Vương Chấn Hoa.
“Con hiểu rồi”.
Chỉ còn lại vài ngày cuối cùng.
…
Vương Thuyền Quyên đi đi lại lại trong phòng, mặt có vẻ sốt ruột.
Vì sao đến bây giờ Tần Cao Văn vẫn chưa quay lại, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì bất trắc hay không?
Nếu anh thật sự có mệnh hệ gì, vậy mình và con gái phải làm sao?
Lẽ nào hai mẹ con cô lại phải sống những ngày tháng như trước kia sao?
Chỉ nghĩ tới khoảng thời gian đầy nhục nhã thảm thương ấy, Vương Thuyền Quyên đã cảm thấy sợ hãi.
Thực lực của Thanh Long Môn mạnh như vậy, bản lĩnh của Tần Cao Văn cũng rất lợi hại, nhưng người ít địch đông chắc chắn anh sẽ lành ít dữ nhiều.
Anh nhất định phải trở về bình yên!
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Thuyền Quyên vô cùng kích động, lập tức chạy ra mở cửa, nhìn thấy Tần Cao Văn đang đứng đó.
Vương Thuyền Quyên dang tay nhào tới ôm lấy anh.
“Cuối cùng anh cũng về rồi!”, Vương Thuyền Quyên vừa khóc vừa nói.