Chương 474
Anh ta luôn muốn nghe được những ca khúc vĩ đại nhất trên thế giới, có thể viết ra những tác phẩm kinh thiên động địa. Nếu như tài năng của bản thân có hạn thì rất khó có thể đạt tới trình độ đó.
Có sự xuất hiện của Tần Cao Văn, tình hình đã thay đổi rồi. Ca khúc vừa rồi anh thể hiện khiến cho anh ta cảm thấy như một cú sốc cực lớn.
Tần Cao Văn quá xuất sắc.
Chỉ cần đối phương chịu nhận anh ta làm đệ tử thì dù có phải trả giá như thế nào anh ta cũng không tiếc.
“Anh thật sự muốn trở thành đệ tử của tôi sao?”
Tần Cao Văn nhìn anh ta và nói.
Thái độ của Lý Thắng Kỳ vô cùng kiên định. Anh ta gật mạnh đầu.
“Đúng vậy”.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Vậy thì được, nói cho tôi biết ai đã chỉ thị cho anh tới làm khó tôi?”
Lý Thắng Kỳ tái mặt, co giật khoe miệng.
Tần Cao Văn nói vậy là có ý gì. Lẽ nào đối phương đã phát hiện ra uẩn khúc sau lưng anh ta?
Giờ anh ta phải làm gì đây? Rốt cuộc có nên nói cho Tần Cao Văn biết chuyện gì xảy ra không?
Thái độ của Tần Cao Văn vô cùng kiên định.
“Giờ anh chỉ còn vài giây cuối cùng thôi. Nếu như không nói thì chuyện anh vừa đề cập đừng có nhắc tới nữa”.
Công Tôn Bôn Đằng ở bên cạnh toát mồ hôi lạnh.
Giờ thì anh ta đã hiểu ra thế nào là gậy ông đập lưng ông. Vốn còn tưởng
Xem ra anh ta đã suy nghĩ không chu toàn rồi.
“Không thành vấn đề, tôi nói”.
Anh ta vui vẻ gật đầu sau đó chỉ về phía Công Tôn Bôn Đằng nói: “Tất cả đều là do tên khốn đó bắt tôi làm”.
Công Tôn Bôn Đằng tái mặt. Công Tôn Thiên Hạ nhìn thấy cảnh tượng đó thì rõ ràng cũng tỏ ra khó chịu.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của ông ta.
Sự việc sao lại thành ra thế này?
Công Tôn Thiên Hạ bước tới chỉ thẳng vào mặt con trai.
“Đồ…đồ khốn nạn này!”
Bốp!
Tiếp đó ông ta hung hăng tát mạnh vào mặt con trai và chửi: “Đồ khốn, sao mày có thể làm ra chuyện như thế được”.
Công Tôn Bôn Đằng cúi đầu, cảm thấy rất khó chịu nhưng không biết phải nói gì.
“Còn không mau xin lỗi cậu Tần!”
Để có thể mời được Tần Cao Văn tới đây, Công Tôn Thiên Hạ đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu nỗ lực.
Nhưng bất luận thế nào thì ông ta cũng không ngờ kết quả lại thành ra thế này.
Công Tôn Bôn Đằng đi tới trước mặt Tần Cao Văn và cúi thấp người.
Rõ ràng là anh ta cảm thấy hối lỗi vô cùng; “Xin lỗi anh Tần, là do tôi không tốt”.