Chương 480
Vậy mà Công Tôn Thiên Hạ vẫn ôm hi vọng sao? Não ông ta có phải bị cửa kẹp rồi không?
Người kia lạnh lùng nói: Chủ tịch Công Tôn, làm người vẫn nên nhìn xa trông rộng một chút, lần này dù có là ông trời thì cũng không cứu nổi Tần Cao Văn đâu”.
Công Tôn Thiên Hạ không nói gì. Lúc này lòng ông ta như lửa đốt, thật sự không có tâm trạng mà đi đôi co với người khác.
Đúng lúc này, đám đông bỗng trở nên yên lặng.
Bọn họ nhìn thấy dưới ánh mặt trời buông xuống, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Người này mặc đồ đen, trông cao ráo và vô cùng tráng kiện.
Đó chính là…Tần Cao Văn.
Tất cả đồng loạt nhìn anh, ai cũng như muốn cười trên nỗi đau của người.
Bọn họ hôm nay tới đây là vì muốn xem Tần Cao Văn sẽ chết như thế nào.
Tần Cao Văn đi tới trước khán đài. Mấy vị cao thủ đều nhìn anh chăm chăm.
“Cuối cùng cũng đã tới rồi”.
“Dương Bất Phàm khoanh tay trước ngực, nói với Tần Cao Văn”.
Tần Cao Văn vô cùng điềm đạm: “Tối qua ngủ muộn quá nên dậy hơi muộn”.
Tào Vân chửi rủa: “Nhất định hôm nay tôi phải giết chết cậu để báo thù cho Thanh Long Môn”.
Tần Cao Văn chẳng thèm quan tâm: “Thanh Long Môn là gì đấy? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe thấy?”
Anh nói với vẻ khinh thường.
Tào Vân siết chặt nắm đấm: “Có giỏi thì nói lại coi, cậu có tin tôi đập nát đầu cậu không?”
Tần Cao Văn chỉ cảm thấy nực cười.
Ông ta là cái thá gì mà dám nói là đập nát đầu anh. Không biết tự soi lại mình!
Bây
Tào Vân quay sang nói với hai cao thủ còn lại: “Hai người nể mặt tôi, để tôi đối phó với cậu ta, tôi nhất định sẽ băm vằm cậu ta ra”.
Dương Bất Phàm gật đầu, người phụ nữ ở bên cạnh cũng đồng ý.
Dù là ai trong ba người họ ra tay cũng có thể giết chết Tần Cao Văn một cách dễ dàng. Nếu Tào Vân đã có thù hận sâu nặng với Tần Cao Văn như vậy thì giao cơ hội này cho ông ta là được.
Tào Vân đi tới trước, siết chặt nắm đấm: “Cậu còn điều gì muốn trăn trối hay không?”.
Tần Cao Văn khinh thường nói: “Đối phó với loại người như ông, một ngón tay thôi là đủ”.
Ngông cuồng!
Đúng là cực kỳ ngông cuồng.
Tần Cao Văn làm gì cũng không được, chỉ có khoác lác là giỏi.
Lòng bàn tay Công Tôn Bôn Đằng toát đầy mồ hôi, vô cùng lo lắng. Bố anh ta đã lựa chọn ủng hộ Tần Cao Văn, không biết làm vậy là đúng hay sai.
“Bố!”, Công Tôn Bôn Đằng nói với Công Tôn Thiên Hạ: “Bố thấy lần này anh Tần có thắng được không?”.
Nếu là trước kia, Công Tôn Thiên Hạ chắc chắn sẽ không do dự, vô cùng tự tin mà đưa ra câu trả lời khẳng định, nhưng lần này ngay cả ông ta cũng trở nên do dự.