Chương 547
Nói xong, anh quay người đi lên tầng.
Tần Cao Văn nhớ rất rõ trước đây Vương Thuyền Quyên nói với anh không chỉ một lần, cô rất thích một chiếc dây chuyền ở cửa hàng này, có tên là Trái Tim Đại Dương.
Nhưng giá của sợi dây chuyền có tên Trái Tim Đại Dương lại khá đắt, giá bán lên tới hơn 80 triệu tệ.
Có rất nhiều người vừa nghe thấy giá là nhụt chí.
Sau khi Tần Cao Văn bước vào, không có ai đến tiếp anh cả, rõ ràng mọi người đều cảm thấy người như anh chắc chắn sẽ không mua nổi.
Toàn bộ nhân viên ở đây đều là những nhân viên lão luyện làm lâu năm, người nào có tiền người nào không, bọn họ nhìn cái là ra.
Vốn dĩ Tần Cao Văn muốn tự đi tìm, nhưng tìm mãi vẫn không biết Trái Tim Đại Dương ở chỗ nào.
Anh đi đến trước mặt một cô nhân viên nói: “Chào cô, xin hỏi Trái Tim Đại Dương ở đâu vậy?”.
Cô nhân viên nhìn Tần Cao Văn, hơi nhíu mày nói: “Anh hỏi làm gì?”.
“Tôi muốn mua nó”.
Cô nhân viên không nhịn được cười, như thể nghe được câu chuyện cười rất lạ.
Anh đi mua Trái Tim Đại Dương, đùa hay sao?
“Anh ạ, tôi khuyên anh một câu, anh đừng có cố làm gì, ở đây không phải chỗ để người như anh đến mua sắm, anh mau đi đi thì hơn”.
Trong đầu Tần Cao Văn xuất hiện toàn những câu chửi thề.
Anh nói với nhân viên: “Tôi muốn mua Trái Tim Đại Dương để tặng cho vợ tôi”.
“Tôi bảo này, bây giờ tôi không có thời gian dài dòng với anh, anh có biết Trái Tim Đại Dương có giá bao nhiêu không? Hơn 80 triệu tệ anh có mua nổi không?”.
Tần Cao Văn thật thà trả lời: “Hơn 80 triệu cũng không nhiều, có gì mà không mua nổi?”.
Nhiều người sau khi nghe thấy Tần Cao Văn nói xong đều cười phá lên.
Bọn họ nghĩ có lẽ anh không hiểu được 80 triệu tệ là con số như thế nào, cho nên mới mở miệng nói khoác,
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay tâm trạng tôi vốn không tốt, đừng có lắm lời, mau cút đi, nếu không lát nữa tôi đi gọi bảo vệ đuổi anh ra đấy”.
“Tiểu Vũ!”.
Bên tai Tần Cao Văn vang lên giọng nói quen thuộc
Sau đó Tần Cao Văn nhìn thấy giám đốc Trần vừa gặp lúc nãy đi tới, anh ta nhăn mặt nói với Tiểu Vũ: “Tôi đã nói với các cô rồi, tất cả khách hàng đều phải đối xử như nhau, sao các cô lại có thể như vậy?”.
“Giám đốc, chẳng phải anh ta đến làm loạn sao? Anh ta lại nói muốn mua Trái Tim Đại Dương, anh xem loại nhà quê như anh ta có mua nổi không?”.
Cô nhân viên tên Tiểu Vũ kia ăn nói với Tần Cao Văn rất khó nghe.
Giám đốc nói với Tần Cao Văn: “Chào tiên sinh, xin hỏi anh mua dây chuyền để tặng cho vợ của anh à?”.
“Đúng vậy?”.
Giám đốc do dự một lúc nói: “Có thể sợi dây chuyền Trái Tim Đại Dương này có chút chênh lệch với tính toán của anh, để tôi giới thiệu cho anh mẫu phù hợp hơn được không?”.
Thực ra nội dung biểu đạt của hai người không khác là bao, nhưng giám đốc nói rõ ràng khiến người khác cảm thấy dễ chịu hơn.
Tần Cao Văn lập tức có thiện cảm với người thanh niên này.
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn Trái Tim Đại Dương, anh yên tâm, tôi có đủ tiền để mua”.
Giám đốc do dự một lúc lại nói: “Anh ạ, anh nói thật không vậy? Chúng tôi có một quy tắc, phải trả một số tiền nhất định thì mới có tư cách nhìn thấy Trái Tim Đại Dương”.
Vì Trái Tim Đại Dương thực sự quá thể quý hiếm.