Ầm!
Trên võ đài vang lên tiếng động cực lớn, bụi bặm không ngừng dâng lên cuồn cuộn, hoàn toàn che phủ mọi thứ xung quanh.
Tầm nhìn của tất cả mọi người ở đây đều bị mơ hồ, bọn họ đều nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng.
Tiếng động to lớn đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.
Mỗi người ở đây đều nín thở, tâm trạng cực kì căng thẳng.
Bọn họ không hồi hộp với kết quả thắng thua của trận đấu này, bọn họ chỉ quan tâm tới một điều: rốt cuộc Tần Cao Văn bị Mã Thiên Long đánh chết bằng kiểu nào.
Một quyền đánh xuống, e là Tần Cao Văn đã nát vụn.
Nhiều người nghĩ tới đây lại dâng lên chút thương hại.
Nhưng chuyện này trách ai đây? Vẫn là do Tần Cao Văn tự mình chuốc lấy.
“Vương Thuyền Quyên, sao cậu không dám nhìn? Cậu cúi đầu làm gì, cảnh đặc sắc như vậy mà không xem thì tiếc biết mấy?”.
Vương Thuyền Quyên mãi không phản ứng, nhưng cơ thể lại khe khẽ run lên.
Cô chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, mong Tần Cao Văn có thể thoát được một kiếp.
“Hôm nay cho dù cậu có tránh né cũng vô dụng, tôi dám bảo đảm anh ta chết chắc”.
Trong lòng Mã Linh Nhi vô cùng đắc ý, đúng là phí công tìm cách không nên chuyện, đạt được lại chẳng tốn công phu.
Cuối cùng mình đã đợi được ngày này.
Tối hôm qua, cô ta còn vắt hết óc suy nghĩ nên làm thế nào để trừ bỏ Tần Cao Văn, nhưng mãi không nghĩ được gì.
Cô ta vốn đã định từ bỏ, nào ngờ Tần Cao Văn lại không biết điều, chọc ai không chọc lại đi chọc vào Mã Thiên Long.
Hôm nay, ân oán giữa hai người cũng có thể đặt dấu chấm hết.
Không biết qua bao lâu, bụi bặm xung quanh dần tan đi, tầm nhìn của mọi người rõ ràng trở lại.
Sự chú ý của mọi người đều dồn hết lên võ đài.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng…
Bọn họ đã nhìn thấy mọi thứ trên võ đài.
Nhưng tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Sao lại như vậy?
Bọn họ dùng tay dụi mắt, thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là ảo giác hay không.
Tình hình khác hoàn toàn với tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này, Tần Cao Văn không tổn hại gì, không hề bị thương, vẫn đứng vững tại chỗ không nhúc nhích.
Còn Mã Thiên Long thì bay ra xa, chật vật ngã dưới đất, bên tay phải chỉ còn lại xương trắng, máu chảy đầm đìa.
Hắn ngã dưới đất nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Sao mọi chuyện lại biến thành như thế?
Không, hắn không phục!
Từ khi hắn hoạt động tới nay, hắn hô mưa gọi gió ở thế giới ngầm, chưa bao giờ thua cuộc, trận quyết đấu lần này cũng chắc thắng chín phần mười mới phải.
Nào ngờ hắn lại thất bại, còn thất bại một cách triệt để như vậy.
“Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn chú siêu nhân lại đánh thắng người xấu rồi kìa”.
Nghe câu nói của con gái, Vương Thuyền Quyên mở mắt ra, nhìn tình cảnh trên võ đài, hiện lên vẻ vui mừng.
Một niềm vui sướng to lớn bao trùm lấy Vương Thuyền Quyên, trông có vẻ không chân thực.
Mọi thứ đều là thật hết sao?
“Con gái, có phải mẹ bị ảo giác không?”.
Đóa Đóa lắc đầu nói: “Không phải đâu mẹ, chú siêu nhân thật sự thắng rồi”.
Nước mắt cô trào ra khỏi vành mắt.
Lúc này, Vương Thuyền Quyên lại nhớ tới câu nói Tần Cao Văn nói với mình tối hôm qua, ban đầu cô còn tưởng rằng anh chỉ đang khoác lác mà thôi, anh không thể nào có năng lực đánh bại được Mã Thiên Long.
Bây giờ cô mới biết mỗi một câu nói của anh đều là sự thật.
Mã Linh Nhi cảm giác như tim mình đang rỉ máu.
Sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Không nên như vậy chứ!
Vì sao muốn khiến Tần Cao Văn chết lại khó khăn như thế? Ngay cả Mã Thiên Long cũng không đánh lại anh ta.
“Bố, xem ra chúng ta phải nhờ đến người của bang Huyền Thiên hành động rồi”, Dương Hạo nuốt nước bọt, cổ họng phát ra tiếng ừng ực.
Lần này, Dương Thiên Nguyên không nói gì, thực lực của Tần Cao Văn vượt xa sự tưởng tượng của ông ta.
Cậu ta quả thật không phải người.
Tần Cao Văn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đến chỗ Mã Thiên Long đang nằm trên mặt đất.
“Anh không phải đối thủ của tôi”.
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng đối với Mã Thiên Long mà nói lại là lưỡi dao bén nhọn đâm vào ngực hắn, khiến hắn đau đớn không muốn sống.
Không sai, hắn đã thua rồi, còn thua một cách rất thê thảm.
Đúng lúc đó, Mã Thiên Hạo chạy tới, dẫn theo vài anh em theo sau.
Bọn họ cầm vũ khí trong