Chuyện xảy ra lần trước tới tận bây giờ vẫn còn như in trong đầu hắn.
Thủ đoạn của Tần Cao Văn quá đáng sợ.
Dù hắn cố gắng hết sức thì vẫn chẳng là gì đối với anh.
Rầm!
Tôn Tiểu Thiên cảm giác da mặt nóng ran, còn cơ thể khẽ run lên.
Trương Long là chỗ dựa lớn nhất của anh ta. Vậy mà giờ đế người mạnh nhất cũng phải tỏ ra cung kính trước mặt Tần Cao Văn, thậm chí là còn quỳ xuống trước mặt anh. Vậy mà anh ta lại dám ra tay với Tần Cao Văn.
Đúng là nực cười.
Tôn Tiểu Thiên quỳ phụp xuống, bò tới trước mặt Tần Cao Văn, ôm đùi anh và không ngừng dập đầu.
“Xin lỗi, tôi không cố ý”.
Tần Cao Văn ngồi xuống, túm tóc Tôn Tiểu Thiên: “Trước đó tôi đã nói với cậu rồi còn gì?”
Cơ thể Tôn Tiểu Thiên không ngừng run rẩy.
“Tôi thật sự biết sai rồi. Sau này tôi không dám nữa. Cậu tha cho tôi được không”.
Tần Cao Văn trả lời: “Một trăm triệu tệ đổi lấy bình yên”.
Rầm.
Anh ta tái mét mặt.
Một trăm triệu tệ sao? Đùa nhau chắc.
Dù có gom hết tài sản của anh ta ra thì cũng không có nổi một trăm triệu tệ.
“Tôi cầu xin cậu. Cậu có thể nào đừng đùa vậy được không. Tôi nào có nhiều tiền như vậy”.
Giờ anh ta chỉ muốn khóc nức lên.
Tần Cao Văn tiếp lời: “Có bao nhiêu tiền là việc của cậu, muốn bao nhiêu tiền từ cậu là việc của tôi. Một trăm triệu, một đồng cũng không được thiếu”.
Thái độ của anh vô cùng kiên định.
Tôn Tiểu Thiên còn định nói vài câu thì Trương Long ở bên cạnh đã lại tát cho anh ta một phát.
“Còn không mau đáp ứng yêu cầu của anh Tần”.
Anh ta vội vàng gật đầu: “Được, được, tôi đồng ý, bảo tôi làm gì tôi cũng
“Năm giờ chiều ngày mai, chuyển tiền tới tài khoản của tôi, không thì nhà họ Tôn sẽ không còn một ai tồn tại đấy”.
Giọng anh bình thản như gió thoảng mấy bay. Một lúc sau anh rời khỏi phòng. Đợi Tần Cao Văn đi khỏi, Trương Long mới thở phào. Lưng áo hắn ướt sũng.
Toàn bộ sức lực của hắn như bị rút sạch. Một lúc sau hắn loạng choạng ngồi xuống ghế.
Đám đông nhìn thấy cảnh tượng đó thì cuối cùng cũng được trải nghiệm sự đáng sợ của Tần Cao Văn. Đến cả Trương Long – một kẻ lợi hại như vậy khi đối diện với Tần Cao Văn cũng phải tỏ ra sợ sệt. Vậy thì thực lực của anh mạnh tới cỡ nào thì không cần phải bàn cãi.
“Đại ca, vừa rồi anh…”
Trương Long chửi rủa: “Đừng nhiều lời nữa. Đến anh còn không phải đối thủ của Tần Cao Văn. Anh không đánh lại được anh ta, thế nhưng chú cũng đừng quá lo lắng”.
Thấy Trương Long nói như vậy, Tôn Tiểu Thiên cảm thấy tò mò.
“Đại ca, ý của anh là gì ạ?”
Trương Long trả lời: “Lẽ nào chú vẫn chưa biết? Ngày mai tên đó sẽ có trận quyết đấu với Chu tiên sinh?”
Đám đông nghe thấy cái tên Chu tiên sinh thì vô cùng kích động.
“Đại ca, ý của anh là đợi đến khi Tần Cao Văn bị Chu tiên sinh giết chết thì chúng ta không cần phải trả khoản tiền đó nữa đúng không?”
Trương Long đáp lại: “Đương nhiên”.
Hắn trả lời hào sảng.