Tất cả mọi người đều ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng thể hiện bản thân không có gì phải chột dạ.
Bởi vì bọn họ tin rằng mình trong sạch.
Sếp Hoàng nói tiếp: “Mọi người lùi qua một bên, tôi sẽ tới kiểm tra”.
Sau đó sếp Hoàng và Mã Linh Nhi cùng với bảo vệ cổng bước vào lục soát bàn làm việc của bọn họ.
Mã Linh Nhi đi tới trước Vương Thuyền Quyên, mở ngăn kéo và lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
Điều này đã khiến tất cả phải chú ý.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về một phía.
Mã Linh Nhi nói với sếp Hoàng: “Sếp Hoàng, thẻ ngân hàng mà sếp muốn tìm là cái này phải không?”
Sếp Hoàng đang tìm kiếm phía bên kia, nghe thấy tiếng của Mã Linh Nhi bèn quay người nhìn.
Ngay sau đó ông ta sầm mặt, lạnh lùng nhận lại tấm thẻ ngân hàng và nói: “Tìm thấy ở đâu vậy?”
“Trong ngăn bàn của Vương Thuyền Quyên”.
Ầm!
Cả hiện trường nín lặng.
Vương Thuyền Quyên đứng đó với vẻ mặt không dám tin.
Cô vội vàng nói: “Sếp Hoàng, sếp nghe tôi nói, chắc chắn chuyện này có hiểu lầm, tôi không hề lấy tấm thẻ đó”.
“Vương Thuyền Quyên, cô còn giảo biện à? Tôi tận tay lấy tấm thẻ ra từ ngăn kéo của cô, mà cô còn nói là mình không có ăn trộm sao?”
Vương Thuyền Quyên trông vô cùng khó coi.
Mặt cô trắng bệch: “Sếp Hoàng tôi thật sự không biết gì.
Tôi dám đảm bảo chuyện này không liên quan tới tôi”.
Dù Vương Thuyền Quyên có giải thích như thế nào thì sếp Hoàng cũng không tin.
Ông ta lạnh lùng nói: “Vương Thuyền Quyên, tôi thật sự không thể ngờ cô là một người như vậy”.
Ngay sau đó, sếp Hoàng đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, chỉ thẳng vào mặt cô và quát lên: “Mau nói, tại sao cô làm như vậy?”
Tất cả những cô gái đứng xung quanh đều thầm cười trên nỗi đau của cô.
Bọn họ cảm thấy đố kỵ với Vương Thuyền Quyên: đố kỵ với dung mạo của cô khi mà cả đời này họ chẳng thể sánh bằng.
Ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô.
“Cô gái này độc ác quá”.
“Sao trước đây không nhận ra rằng Vương Thuyền Quyên sẽ làm những việc dơ dáy như vậy nhỉ”.
“Tôi nói này, loại phụ nữ này ấy nên đuổi ra khỏi công ty từ lâu rồi”.
…
Tiểu Vương vẫn luôn đứng về phía Vương Thuyền Quyên.
Cô ấy tin đối phương sẽ không làm chuyện như vậy.
“Sếp Hoàng ông làm vậy có phải là hấp tấp quá không.
Thẻ ngân hàng trong ngăn kéo của chị Thuyền Quyên, lấy ra là cô ta lấy ra, làm sao mà biết được, biết đâu có người hãm hại thì sao?”
Câu nói vừa rồi Tiểu Vương nhằm vào ai thì đương nhiên mọi người đều biết rõ.
Thực ra không ít người có thể đoán ra được chân tướng.
Mã Linh Nhi bất cứ lúc nào cũng nhằm vào Vương Thuyền Quyên, không phải là mọi người không biết điều đó.
Chẳng qua họ không muốn nói ra mà thôi.
Nghe Tiểu Vương nói vậy, Mã Linh Nhi tức lắm.
Cô ta chống nạnh, chỉ vào Tiểu Vương: “Đồ thối tha này, cô ăn nói cho hẳn hoi, vừa rồi ý của cô là gì?”
Tiểu Vương chẳng hề tỏ ra sợ hại: “Giám đốc Mã thân mến, cô có thể nào về đúng vị trí không, sao cô biết người tôi vừa nói là cô chứ? Tôi chỉ nói là có người hãm hại chị Thuyền Quyên thôi mà”.
Mã Linh Nhi run rẩy.
Cô ta thầm hạ quyết tâm lần sau đối tượng mà cô ta nhằm vào chắc chắn là Tiểu Vương
Cô ta nhất định sẽ khiến những người đứng về phe đối lập với cô ta đều gặp báo ứng.
“Vương Thuyền Quyên, nếu món tiền này là tài sản cá nhân hoặc là con số không lớn thì tôi có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng cô to gan quá, một lần mà trộm nhiều tiền như vậy thì tôi phải thông báo lên để trừng phạt cô”.
Lúc này Vương Thuyền Quyên vô cùng luống cuống, cô không ngừng phân minh cho bản thân: “Chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, tấm thẻ đó là do người khác đặt vào ngăn kéo của tôi, tôi..”
Bốp!
Vương Thuyền Quyên còn chưa kịp nói hết thì Mã Linh Nhi đã tát vào mặt cô.
Cô ta cố tình tát cực mạnh.
Máu rỉ ra từ khoé miệng