Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Tôi có thể suy nghĩ nhận anh làm đồ đệ”.
“Thật… thật sao?”, Giang Sơn nhìn Tần Cao Văn, nhất thời không tin được.
“Nếu anh không thích thì thôi vậy”.
Khi xưa, Tần Cao Văn tung hoành ở thế giới ngầm, có không biết bao nhiêu người muốn làm đồ đệ của anh, nhưng Tần Cao Văn đều từ chối.
Lúc đó cũng có rất nhiều con cháu của nhân vật lớn tầm cỡ quốc tế muốn học một chiêu nửa thức của Tần Cao Văn, nhưng thái độ của anh rất kiên định.
Lần này, sở dĩ anh phá lệ là vì hai nguyên nhân.
Một là bây giờ, Tần Cao Văn làm bất cứ chuyện gì cũng phải đích thân ra mặt, có chút phiền phức, thu nhận một hai người đồ đệ sẽ thoải mái hơn.
Đến lúc đó, anh chỉ cần ra lệnh cho bọn họ.
Nguyên nhân thứ hai là thiên phú của Giang Sơn khá kém, nhưng nhân phẩm coi như không tồi, nên Tần Cao Văn quyết định giúp hắn một tay.
Bây giờ, chỗ dựa duy nhất để Giang Sơn có thể báo thù là Tần Cao Văn.
Hắn không biết anh có thể nắm chắc phần thắng hay không, nhưng hắn đồng ý đánh cược một phen.
Cho dù đến lúc đó thua thì đã sao, suy cho cùng không có Tần Cao Văn, hắn cũng đã chết từ lâu.
Giang Sơn lê chân đến trước mặt Tần Cao Văn, dập đầu hai cái: “Cảm ơn anh Tần, cảm ơn!”.
Anh lắc đầu nói: “Bây giờ anh còn gọi tôi là anh Tần, xem ra anh không muốn coi tôi là sư phụ, thế thì thôi vậy”.
Anh xoay người rời khỏi phòng, Giang Sơn lập tức chạy theo nói: “Không phải, sư phụ, sư phụ đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.
“Bắt đầu từ ngày mai chúng ta chính thức huấn luyện, tôi bảo đảm trong vòng một tháng, anh chắc chắn có thể đánh bại ông Hai.
Đến lúc đó, chúng ta chính thức chiến đấu với ông ta, đầu của ông ta sẽ giao cho anh”, Tần Cao Văn nói mà không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Giang Sơn vẫn có chút kinh ngạc, không tin nổi hỏi: “Sư phụ, vừa rồi sư phụ không lừa tôi chứ?”.
“Anh cảm thấy tôi giống như đang lừa anh sao?”.
Giang Sơn do dự một lúc rồi nói: “Nhưng mà…”.
Không đợi hắn nói hết, Tần Cao Văn đã quay người rời khỏi phòng.
“Bốn giờ sáng mai phải đến đúng giờ cho tôi, nếu không, tôi không có người đồ đệ như anh”.
“Vâng!”.
…
Ông Hai dường như quên mất đã bao lâu mình chưa ra khỏi căn biệt thự này.
Trong ký ức, hình như từ khi dọn về đây, ông ta chưa bao giờ rời khỏi nhà, cả ngày ngồi trong phòng uống rượu, đọc sách, đôi khi dắt chó đi dạo trong sân vườn.
Chỉ trong vòng một hai năm, ông Hai đã thống trị thế giới ngầm với khí thế như chẻ tre.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, nếu ông ta muốn phát triển hơn nữa thì nhất định có thể đi ra tỉnh thành.
Nhưng ông Hai không làm vậy, dường như ông ta cam tâm tình nguyện ở lại thành phố Minh Châu, không có kế hoạch lâu dài hơn.
Lần này, tất cả thuộc hạ của Mã Thiên Long đều đã giải quyết hết.
Ông ta lấy một bức ảnh ra, dán lên tường.
Bức ảnh đó chính là Tần Cao Văn.
Ông Hai khẽ gõ ngón tay lên bàn, nói: “Mục tiêu tiếp theo sẽ là cậu rồi”.
Đing đoong!
Chuông cửa bên ngoài vang lên.
“Cửa không khóa, vào đi!”.
Cửa được mở ra, Trương Hoa đi vào.
Phịch!
Anh ta không nói gì, lập tức quỳ xuống trước mặt ông Hai.
“Xin lỗi bố, con đã phụ sự kỳ vọng của bố!”.
Ông Hai ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”.
“Nhiệm vụ của chúng con thất bại rồi”.
Vẻ mặt của ông Hai có chút thay đổi, nhưng nháy mắt đã khôi phục bình thường.
“Nói cho bố biết đã xảy ra chuyện gì?”.
“Đám người ở thế giới ngầm của Mã Thiên Long đều đã bị giết chết, nhưng…”.
“Nhưng sao?”, ông Hai vô cùng không hài lòng với thái độ vòng vo của con trai.
“Nhưng có một số người đã rời khỏi thế giới ngầm, bảy cao thủ đi truy sát lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không những không giết hết bọn họ được, mà ngược lại gã lại biến thành kẻ tàn phế”.
Ông Hai không có cảm xúc gì nhiều.
Ông ta vẫn ngồi trên ghế, nhàn nhã nói: “Có phải mọi chuyện đều do tên Tần Cao Văn đó giở trò không?”.
“Không sai”.
Ông Hai cười nói: “Tên