Cầm rượu mang theo bên mình lên uống một ngụm xong, Giang Sơn đặt lên tảng đá bên cạnh rồi ngáp.
Nếu biết trước thế này, tối qua hắn nên ngủ sớm mới phải.
Không bao lâu sau, một đám người xuất hiện trong tầm mắt của Giang Sơn, trên người bọn họ đều mặc quần áo màu đen, trong tay còn cầm dao lớn, mặt đeo kính râm.
Trong đó có mấy người Giang Sơn có quen.
Ngoài có bảy cao thủ lớn ra, còn có một số người trước đây chưa từng gặp.
Cho dù chưa giao đấu, nhưng Giang Sơn có thể cảm nhận được thực lực của mấy người kia có lẽ còn mạnh hơn bả bảy cao thủ kia.
“Các người muốn đi đâu?”.
Giang Sơn lên tiếng trước.
Ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn, bảy cao thủ vừa nhìn thấy Giang Sơn lập tức không nhịn được cười.
Còn tưởng là người lợi hại thế nào, thì ra là một bại tướng dưới trướng.
“Mày là cái thá gì, mau cút đi, nếu không hôm nay tao sẽ băm mày thành trăm mảnh”.
Người vừa lên tiếng là Lão Tam trong bảy cao thủ kia.
Giọng nói của Giang Sơn bình tĩnh: “Nếu hôm nay các vị đến dự tiệc, vậy tôi hoan nghênh cả hai tay, nhưng nếu các người chuẩn bị gây chuyện thì mau cút đi”.
Hắn lại uống một ngụm nữa.
Sát khí hiện trường lúc này trở nên vô cùng mãnh liệt.
“Thằng khốn mày là cái thá gì hả, cũng dám lên tiếng trước mặt chúng tao?”.
Hắn vẫn ung dung nói: “Vẫn là câu nói vừa rồi, tao không muốn nói nhiều, cho chúng mày ba giây, mau cút đi!”.
Lão Tam coi thường nói: “Nếu hôm nay chúng tao không đi, mày làm gì được chúng tao nào? Đi cùng với Tần Cao Văn vài ngày mà tưởng bản thân đã mọc đủ lông đủ cánh rồi sao?”.
Thần thái của hắn trở nên lạnh lùng: “Nếu chúng mày không đi, vậy thì vĩnh viễn đừng hòng đi được nữa”.
Vừa nghe thấy câu nói này, tất cả mọi người đều cười lên, như thể vừa nghe được một câu chuyện hài vậy.
Từ trước đến giờ bọn họ không hề coi trọng người như Giang Sơn, trước đây khi Mã Thiên Long còn sống, bảy cao thủ đều có thể muốn giết là giết.
Huống hồ bây giờ Mã Thiên Long đã chết rồi.
Bọn họ càng sẽ không coi ai ra gì.
Một lúc sau Lão Tam buông bỏ vẻ hung ác rồi nói: “Nếu hôm nay mày quỳ xuống, dập đầu lạy tao vài cái, vậy thì tao sẽ để cho mày được chết toàn thây”.
“Haiz, sư phụ của tao nói quả nhiên không sai, đám người chúng mày đúng là chết vẫn không bỏ được thói xấu”.
Câu nói này thế mà lại thu hút được sự chú ý của nhiều người, bọn họ đều có vẻ tò mò.
“Mày vừa nói gì cơ? Sư phụ của mày?”.
Giang Sơn ngạo mạn nói: “Đúng thế, sư phụ của tao chính là Tần Cao Văn”.
“Thì ra là cái tên đó, cũng hay, hôm nay tao có thể trả thù vụ lần trước”.
Lão Nhị hừ lên một tiếng, điên cuồng xông về phía Giang Sơn.
Tốc độ của hắn rất nhanh.
Lần trước khi bảy cao thủ và Tần Cao Văn đối quyết, bị chặt đứt một cánh tay, nhưng năng lực đánh đấm của bọn họ vẫn rất mạnh, Lão Nhị nhảy vút lên.
Thực lực của hắn không biết đã mạnh hơn trước đây bao nhiêu lần.
Nhìn thấy một chân của đối phương đã đá thẳng về phía ngực mình, biểu hiện của Giang Sơn lại vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Trong mắt mọi người, quyết định đúng đắn nhất mà hắn nên làm lúc này đó là mau bỏ chạy.
Vì sức mạnh của cú đá này của Lão Nhị rất mạnh, Giang Sơn chắc chắn không thể đỡ được.
Nhưng hắn lại chọn cách làm ngu xuẩn nhất.
Đó là đỡ luôn cú đá của Lão Nhị.
Hắn nắm chặt nắm đấm, đánh về phía chân của Lão Nhị.
Gần như tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra cảnh tượng thảm khốc như thế nào.
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên.
Mọi người đều cho rằng là cánh tay của Giang Sơn đã gãy.
Nhưng chuyện xảy ra lại khác xa so với dự đoán của mọi người, thậm chí còn thay đổi luôn cách nhìn của bọn họ.
Cơ thể Lão Nhị thế mà lại từ trên trời rơi xuống, ngã mạnh xuống đất.
Hắn dùng một tay còn lại duy nhất ôm lấy đùi của bản thân, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
Toàn bộ hiện trường đều im lặng.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mới có mấy ngày ngắn ngủi không gặp, vì sao thực lực của Giang Sơn lại tăng khủng khiếp như vậy?
Thế mà hắn chỉ dùng một cú đấm đã làm gãy luôn chân của Lão Nhị.
Điều này đúng là không thể tin nổi.
Hắn rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?
Giang Sơn từng bước đi đến trước mặt Lão Nhị, ngồi xuống lạnh lùng