“Được, tôi cho cậu toại nguyện!”.
Thiên Lôi tông sư khoanh hai tay trước ngực, đến trước mặt Giang Sơn chuẩn bị ra tay.
Gần đây thực lực của Giang Sơn quả thật đã tiến bộ nhanh chóng, nâng cao rất nhiều, nhưng so với Thiên Lôi tông sư thì vẫn còn kém xa.
Có thể nói không hề khoa trương rằng Thiên Lôi tông sư muốn giết hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đủ.
Mã Thiên Hạo lắc đầu nói: “Bỏ đi, để tên phản bội này đi đi.
Tôi muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy Tần Cao Văn bị tiền bối giết như thế nào, đợi tiêu diệt được Tần Cao Văn rồi sẽ cho hắn chết”.
“Mọi chuyện nghe theo cậu”, Thiên Lôi tông sư trả lời.
Giang Sơn ôm ngực, vất vả đứng dậy: “Hôm nay sư phụ sai tôi đến đây còn có một chuyện quan trọng cần nói với hai người”.
“Là chuyện gì?”.
Giang Sơn không do dự trả lời: “Sư phụ nói hai người tốt nhất hãy ngoan ngoãn đầu hàng, nếu không sẽ mất hết thể diện.
Tốt nhất hai người không nên ngang nhiên khiêu chiến với sư phụ, nếu không, đến lúc đó chỉ có hai người chịu thiệt mà thôi”.
Ngay sau đó…
Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo, trên người Thiên Lôi tông sư bùng lên sát khí mạnh mẽ.
Giang Sơn cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên lồng ngực mình, dường như có thể đè chết hắn bất cứ lúc nào.
Thiên Lôi tông sư lạnh lùng nói: “Tốt nhất cậu hãy quay về hỏi cậu ta có biết thế nào gọi là tông sư hay không”.
“Tôi đã chuyển lời xong rồi, tiếp theo hai người làm thế nào, quyền quyết định nằm ở trong tay hai người”.
Giang Sơn nói xong thì đứng dậy, chậm rãi xoay người rời đi, bước từng bước lên lầu.
“Tiền bối, xem ra tên Tần Cao Văn này đã sợ người rồi, vừa nghe thấy người trở về, anh ta đã cố ý cử tên phản bội này đến đây phô trương thanh thế”.
Thiên Lôi tông sư vuốt râu, nói: “Cậu ta càng sợ cái gì, chúng ta càng phải làm cái đó”.
“Tiền bối, ý người là?”, hắn nhìn Thiên Lôi tông sư, đầy vẻ hiếu kỳ, không biết ông ta định làm gì.
Thiên Lôi tông sư bình thản nói: “Thông báo tin tức tôi muốn khiêu chiến với Tần Cao Văn lên mạng, tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết”.
“Vâng!”.
Biết được quyết định của Thiên Lôi tông sư, hắn vô cùng phấn khởi, đây chính là thứ hắn cần.
Lần trước, phái Thiên Long bọn họ quyết đấu với Tần Cao Văn đã mất hết mặt mũi, trong thời gian ngắn trở thành trò cười của cả thành phố Minh Châu.
Lần này nhất định phải lấy lại mặt mũi đã mất ngày trước, không tiếc bất cứ giá nào.
…
“Sư phụ!”, Giang Sơn ôm ngực, đi vào đại sảnh biệt thự nào đó.
Tần Cao Văn ngồi trên ghế sofa đọc sách, nhìn thấy Giang Sơn với bộ dạng đó thì vội hỏi: “Anh sao vậy?”.
Giang Sơn ôm ngực, ho khan hai tiếng, nói với Tần Cao Văn: “Xin lỗi, tôi đã phụ sự kỳ vọng của sư phụ, Thiên Lôi tông sư vẫn quyết định làm theo ý mình.
Xem ra giữa hai người sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến”.
Tần Cao Văn thở dài: “Quả nhiên thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào”.
Đối với Tần Cao Văn mà nói, đây hoàn toàn không phải là một trận ác chiến.
Dựa vào thực lực của anh, đối phó với một cao thủ tông sư nho nhỏ không thành vấn đề, muốn giết ông ta thật sự dễ như trở bàn tay.
“Sư phụ, vậy tiếp theo sư phụ…”.
Tần Cao Văn thản nhiên trả lời: “Tiếp theo nên làm gì à? Tôi tự có chừng mực.
Ông ta khăng khăng muốn quyết đấu với tôi, vậy tôi cũng thỏa mãn yêu cầu của ông ta”.
“Rõ thưa sư phụ!”.
Tần Cao Văn lấy một chiếc hộp ra đưa cho Giang Sơn, nói: “Đây là thuốc có thể chữa nội thương của anh, cầm lấy mà dùng, có lẽ ngày mai vết thương sẽ hồi phục”.
“Cảm ơn sư phụ!”.
Giang Sơn nhận lấy nó, sau đó nói: “Sư phụ còn có chuyện gì dặn dò hay không?”.
“Anh về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai có chuyện lớn cần anh làm”.
Giang Sơn gật đầu trả lời: “Tôi biết rồi, sư phụ, vậy tôi đi trước đây”.
“Ừ”.
Giang Sơn vừa đi khỏi, Vương Thuyền Quyên đã bước tới.
Vẻ mặt cô có chút phức tạp, hỏi Tần Cao Văn: “Sao hôm nay anh không lên mạng?”.
Tần Cao Văn ung dung hỏi: “Lẽ nào lại xảy ra chuyện lớn gì sao?”.
Vương Thuyền Quyên không nói, đưa máy tính bảng của mình cho Tần Cao Văn.
“Anh xem