Làm với chả làm, làm cái đầu nhà cậu.
Nguyên khùng, phải chăng cậu đã quên rằng mình sắp kết hôn? Cậu, có thể nào lầy hơn nữa được không?
Nói về độ lầy, nếu Nguyên Anh đứng thứ hai thì tôi quả thực chưa tìm được ai xếp vị trí thứ nhất.
Đường đường là thần tượng mỗi show diễn kiếm cả núi bạc nhưng vẫn mặt dày nhắn tin đòi tiền fan, thực không thể hiểu nổi.
"Kiều Anh, cậu nợ tớ hai mươi chín ngàn tiền photo."
Là tiền photo mấy trang sách dạy may vá, tôi phải đợi đến giờ ra chơi mới qua trả tiền được, tôi hẹn Nguyên ở góc khuất cạnh gốc phượng gần lớp 10N1.
-"Nè, hai chín ngàn."
-"Đưa tớ ba mươi ngàn đi!"
Nguyên đòi hỏi, tôi cất đống tiền lẻ, tìm đúng ba mươi ngàn theo lời yêu cầu của bạn.
Cậu ấy thản nhiên giúi vào chiếc túi nhỏ của tôi tờ một ngàn và kêu tiền trả lại.
-"Nguyên Anh, cậu bị hâm à?"
Thực tình tôi tức không phải do Nguyên hành xử trái khoáy mà đang bực Misu chôm chỉa thiết kế của tôi.
Cả tiết học tôi cố gắng kìm nén, đến giờ ra chơi bao nhiêu ấm ức tuôn trào, tâm trạng đã não nề lại còn bị Nguyên chọc.
-"Tớ hâm? Phải, tớ hâm.
Hâm vì bị cậu đối xử như vậy vẫn trơ mặt gặp cậu."
-"Tớ đối xử với cậu như nào?"
-"Cậu quá đáng như nào cậu còn không biết sao?"
Nguyên quát, tôi tủi thân, khoé mắt rơm rớm lúc nào không hay.
Tôi cố cắn môi để khỏi bật khóc thành tiếng, cậu ấy đưa ngón trỏ gạt đi nước mắt vương trên má.
Tôi gạt tay bạn ra, gặng hỏi.
-"Là tớ thực sự quá đáng hay là cậu không tin tưởng tớ?"
-"Như thế nào là tin tưởng cậu? Bỏ qua vụ tin nhắn đi, vậy hôm đó cậu với Thái có nắm tay nhau không? Những lời yêu thương chính tớ nghe thấy cậu đừng nói là tập kịch bản nhé!"
Quả thật là tập kịch bản, thật trớ trêu!
-"Vậy cứ cho là tớ thích Thái đi, chuyện đó thì sai ở chỗ nào?"
Mỗi khi có chuyện xích mích với những đứa bạn thân khác tôi thường bình tĩnh hơn như thế, chẳng hiểu sao với Nguyên tôi lại có xu hướng giận dỗi và có thái độ công kích lại cậu ấy.
Nguyên tức tối bỏ về lớp, tôi cũng phải về lớp của mình.
-"Kiều Anh, thầy hiệu trưởng cho gọi bạn."
Lớp trưởng lớp tôi thông báo, được sự đồng ý của cô giáo dạy Sử, tôi vội vã chạy lên phòng ba.
Đập vào mắt tôi là hình ảnh Mẫn Tiên mặt sưng mày sỉa, Misu thì thảm hại với đôi tất rách te tua và quả đầu như tổ quạ.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, ba mẹ Misu liền đanh mặt tỏ thái độ.
-"Thầy xem có đứa con gái nào đánh bạn học ra nông nỗi này không? Hôm nay thầy không làm sáng tỏ vụ này thì nhất định chúng tôi sẽ kiện."
-"Phải, nhất định phải kiện, kiện chết cha cái loại ăn cắp trắng trợn đi."
Mẫn Tiên chen ngang lời người lớn, ba quát chị im lặng, Misu nước mắt ngắn dài chạy tới cầm tay tôi nức nở.
-"Kiều Anh, mẫu váy hoa sen đó tớ nghĩ ra từ lâu rồi chứ không phải lấy ý tưởng của cậu, cậu xem, trên bản thiết kế có ghi ngày tháng năm rõ ràng."
-"Nói vậy mà nghe được hả? Giờ tao cũng vẽ một bản thiết kế y hệt xong tao lấy bút chì ghi ngày tháng rồi kêu tao thiết kế từ năm ngoái mày có tin không?"
Mẫn Tiên sồn sồn lên, tôi phải chạy qua giữ chị để tránh xảy ra xô xát.
Ba cho tôi cơ hội tìm bằng chứng, tiếc rằng tôi chẳng có gì cả ngoài một bản vẽ không ghi ngày tháng năm và một con búp bê mới may xong.
-"Con gái chúng tôi là thiên tài dương cầm, từ nhỏ đã được sang Hàn Quốc đào tạo, chưa đủ nổi tiếng hay sao mà phải giở trò mèo? Chỉ có những người chẳng có tài cán gì mới cứ phải cố ý tạo scandal để được chú ý thôi.
Tôi nhắc lại một lần nữa, nếu thầy hiệu trưởng định bao che cho con, tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp."
Ba Misu gây sức ép, nếu là mẹ kế của tôi kiểu gì bà sẽ bảo anh thích làm gì thì làm vì quan niệm của mẹ là càng nhiều lùm xùm Mẫn Tiên càng nổi tiếng.
Ba tôi thì ngược lại, ba rất quan tâm tới việc giữ hình ảnh cho chị, điều đó đồng nghĩa với việc Mẫn Tiên phải viết bản kiểm điểm và bị đình chỉ học một tuần.
Được ba tôi cúi đầu xin lỗi, ba mẹ Ánh Dương hài lòng ra về.
Lúc chỉ còn ba cha con, vì quá ức chế nên chị tôi đã không giữ được bình tĩnh.
-"Con quá thất vọng về ba!"
-"Con muốn ba phải làm sao? Để con phải ra hầu toà? Để báo chí rùng beng lên? Bây giờ con còn nhỏ, đối với con không quan trọng, nhưng sau này con lấy chồng thì sao? Gia đình người ta nhìn vào những tin tức không hay đó liệu khi rước con về họ còn tôn trọng con?"
Ba tôi hỏi xoáy, chị đuối lý cãi cùn.
-"Không tôn trọng thì thôi, con đếch thèm lấy chồng nữa.
Hay ba sợ con ở nhà ăn bám tốn tiền của ba? Ba sợ thì ba cứ nói ra đi, ngày mai con dọn ra ở riêng là được chứ gì, OK?"
Gì vậy trời? Tội nghiệp cái cửa bị Mẫn Tiên đá thảm thương, tội nghiệp ba ánh mắt buồn buồn dõi theo bóng lưng chị.
Chị đi khuất rồi, ba mới thở dài hỏi tôi.
-"Con có buồn ba như chị không?"
Nói không tủi thân chút nào chắc là dối lòng, nhưng dẫu sao đâu phải lỗi của ba, lỗi của tôi mà.
Lỗi của tôi đến bản thiết kế của mình mà chẳng thể chứng minh, lỗi của tôi may xong rồi cũng cất không kỹ để người ta có cơ hội nẫng tay trên, hại Mẫn Tiên vì tôi mà làm lớn chuyện rồi bị phạt, hại ba hiệu trưởng bị phụ huynh khiếu nại.
-"Ba tin bộ váy cánh sen đó là của con chứ?"
Tôi lí nhí hỏi, ấm ức tôi có thể chịu đựng được, nhưng tôi sẽ không thể nguôi ngoai nếu như ba nghĩ rằng tôi là kẻ dối trá.
Ba đi tới bên tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi rồi chậm rãi bảo.
-"Kiều Anh, bụi đen không thể che được ngọc sáng."
Lời động viên của ba khiến lòng tôi an ổn phần nào.
Cứ coi như bụi đen là những khó khăn tôi gặp thì chẳng phải như ẩn ý trong câu nói của ba đó sao, nếu như tôi thực sự là "ngọc sáng", thì tôi sẽ không bị lu mờ.
Nếu tôi thực sự có năng khiếu, tôi sẽ làm được nhiều hơn một bộ váy.
Tôi nhoẻn miệng cười xin phép ba về lớp, cả buổi hôm đó chả nghe giảng được chút nào cả, cứ thơ thẩn tìm ý tưởng mới.
Lúc tan học tìm vé xe buýt trong túi, tôi chợt phát hiện ra tờ một ngàn Nguyên đưa là tiền giả, làm giống hệt như thật, chỉ khác là trên mặt giấy in cánh đồng hoa bồ công anh bay bay trong gió, rất đẹp.
Lần đầu tiên gặp nhau Nguyên cũng tặng cho tôi hoa bồ công anh, một bông bồ công anh nở muộn.
Nhớ về năm ấy, trái tim tôi bỗng đập thổn thức, tôi quyết định sẽ đem loài hoa mình yêu thích nhất vào trong bản thiết kế của mình.
Tôi không thể may váy kiểu xếp chồng vì thời gian gấp gáp, cánh bồ công anh khác cánh sen và quan trọng nhất, dù tôi có may người ta cũng dị nghị tôi bắt chước Misu.
Tôi tự vẽ hoa bồ công anh rồi chọn vải xanh đậm giống như váy đồng phục chúng tôi hay mặc, đem tới xưởng nhờ in.
Để cho đỡ bị chói mắt, tôi dùng gam màu của hoa trùng với màu của váy nhưng đậm hơn, chỉ khi ở gần hoặc có ánh điện chiếu vào mới nhìn rõ.
Về phần áo thì chỗ huy hiệu tên trường có những cánh bồ công anh nhỏ li ti đang bay lên, đặc biệt ống tay áo của cả nam lẫn nữ đều có bông bồ công anh nhỏ, màu thẫm trên nền áo trắng.
Cái hôm gửi mẫu váy đi tôi hồi hộp khủng khiếp, hai bộ đồng phục tôi thiết kế chẳng đơn giản để dự thi nữa, nó còn là một món quà nhỏ, là tâm tư tôi dành tặng riêng cho thần tượng của mình, là cả một bầu trời kỷ niệm của chúng tôi được gửi gắm trong từng đường may.
Xong xuôi mọi thứ, tôi yên tâm qua nhà anh Trúc thân yêu rủ đi xem ra mắt MV mới của nhóm P547.
Kiểu bực Nguyên là một chuyện, còn thần tượng cậu ấy lại là chuyện khác ý.
Nhưng cũng sợ quê nên khi tới nơi tôi đeo băng rôn và ôm poster có ảnh Trường chứ không phải Nguyên như mọi khi.
Dù là thế, nhất cử nhất động của Nguyên đều lọt vào tầm mắt tôi.
Ghét nhất cái đoạn Misu đem hoa lên chúc mừng, dù sao cũng là gà của cùng một công ty giải trí, các thành viên P547 đều ôm Misu cảm ơn, Nguyên tất nhiên không ngoại lệ.
Biết là lịch sự thân thiện nhưng cứ nóng mắt ấy.
Đoạn cậu ấy nhảy thì hay, bài nhảy lần này mấy phút đầu cậu ấy chỉ đứng im một góc cho các thành viên còn lại trổ hết tài