Tớ xin lỗi, chỉ là, cái sự thật cậu sắp trở thành chồng của người khác, cậu nợ người ta một món ân tình lớn, cái sự thật đó, bức tớ tới phát điên.
Nếu mỗi lần cậu khoe với tớ cậu sắp kết hôn như một mũi kim xuyên qua da tớ, thì lần này, tớ cảm giác như có cả mũi tên nhọn hoắt đâm thẳng vào tim mình.Tôi đã từng không nhắn tin với Nguyên suốt cả một mùa hè vì cậu ấy bình chọn cho chiếc váy của Misu, không thèm chúc ngủ ngon, sáng dậy cũng bỏ qua chuyên mục chúc một ngày tốt lành, có chăng chỉ là thả tim dạo trên trang cá nhân và các topic về bạn.
Tôi không giận Nguyên bởi tôi biết mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau, nhưng tôi buồn, buồn đến mức ngại đối diện với người ta.
Mùa hè năm ấy, sen vẫn hồng, phượng vẫn đỏ, nắng vẫn chói chang, và ve sầu vẫn kêu râm ran như bao mùa hè khác, cớ sao nhàm chán đến thế? Chẳng có bà chị gái sang phàn nàn về tiếng ve kêu đinh tai nhức óc, cầu mong mình bị khiếm thính để không bị tra tấn.
Bà ấy đang vi vu ở một miền đất khác rồi, còn tôi, mỗi lúc ủ rũ lại lôi máy trợ thính ra nghe, tiếng ve, suy cho cùng cũng chẳng đáng ghét cho lắm, ít ra nó khiến một ngày của tôi rộn rã hơn.
Mẫn Tiên về nước chỉ trước ngày khai giảng một tuần, tâm trạng chị còn tệ hơn cả tôi.
Chị đứng chờ ở khu phố nhà Alex cả buổi chiều, nhận ra Alex ngay từ cái nhìn đầu tiên, tiếc rằng, Alex lại chẳng nhận ra chị.
-"Sao có thể trách Alex được? Chị nhận ra vì chị chủ động sang gặp cậu ấy, còn đối với cậu ấy, chị chỉ như một đứa con gái châu Á lảng vảng quanh khu đó."
-"Nhưng bọn tao đã nhìn nhau ba mươi giây, là ba mươi giây lận đó mi biết không? Vậy mà sau đó Alex thản nhiên đi thẳng."
Mẫn Tiên càu nhàu, tôi ngơ ngác thắc mắc.
-"Trước khi đi chị còn hùng hổ tuyên bố sẽ tỏ tình cơ mà, đã sang tới nơi rồi sao không gọi Alex lại, hét vào mặt cậu ấy rằng tớ chính là người chat với cậu thời gian qua rồi thổ lộ?"
-"Điên, mất giá!"
Chị lừ mắt quát tôi, ơ hay cái bà này, đợt tôi tưởng Nguyên Anh quên mình, chính chị là người bảo tôi phải nhắc cho cậu ấy nhớ.
Vậy mà giờ tới lượt chị, chị còn e thẹn hơn cả tôi, thậm chí còn không dám mở lời.
Cứ ngỡ chị gái tôi hùng hổ bốn phương tám hướng, ai ngờ gặp Alex liền tắt điện.
Mẫn Tiên tâm sự chị cứ nghĩ sẽ giống như trong phim ấy, Alex sẽ nhận ra chị, sẽ lao tới ôm chị rồi dắt chị đi xem pháo hoa giống Nguyên từng dắt tôi.
Chẳng ngờ mộng mơ sụp đổ, chị ủ rũ ghê lắm, mắt rơm rớm, mấy ngày đòi bỏ cơm hại ba tôi phải đem lên tận phòng vừa dỗ vừa đút.
Chị cũng không có tâm trạng đi tập trung chuẩn bị khai giảng, tôi thì vẫn phải đến trường đều đặn vì năm nay tôi nằm trong nhóm viết biên kịch cho buổi lễ ngày hôm đó.
Bọn tôi họp suốt, cố gắng nghĩ ra thật nhiều thứ mới mẻ để chào đón các em học sinh lớp mười mới nhập trường.
Sẽ có hoa, có cờ, có bóng bay, có tiết mục thả đèn trời, và tất nhiên không thể thiếu phần trình diễn đặc biệt của P547.
Nhóm bận nên chỉ tham dự được duy nhất một buổi tổng duyệt cuối cùng, thời khắc chiếc xe đưa các thành viên tới sân khấu lớn, tụi con gái hò reo điên loạn.
Trường, Thái, Công, Vũ lần lượt vẫy tay cúi chào khán giả, còn Nguyên, cậu ấy luôn là người xuất hiện cuối cùng, và cũng luôn là người gặp nhiều khó khăn nhất khi di chuyển bởi vòng vây của fan quá cuồng nhiệt.
Nếu riêng học sinh trong trường tôi thì sẽ không đông và náo loạn như thế, tại sân khấu tổng duyệt miễn phí nên rất nhiều các bạn trường khác, có cả các anh chị sinh viên đại học tới xem.
Sau khi vào trong cánh gà, trưởng nhóm P547 thảo luận với tổ trưởng tổ biên kịch chúng tôi, lúc đó tôi đứng cách Nguyên rất gần, trong lòng rõ ràng chưa quên vụ bình chọn, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được, thi thoảng cứ vô thức liếc qua nhìn bạn.
Cao hơn một xíu, da rám nắng hơn, và đặc biệt bắp tay săn chắc hơn, có lẽ hè vừa rồi cậu ấy đã rất vất vả, nghỉ học một cái quản lý liền bắt luyện tập cật lực.
Tôi khẽ thở dài, bất chợt phát hiện Nguyên liếc qua phía tôi, ánh mắt chúng tôi cũng chạm nhau cỡ ba chục giây như Mẫn Tiên và Alex, nhưng Nguyên không đi thẳng ra sân khấu mà tiến về phía tôi, đưa cổ tay ra kêu ca.
-"Bị lỏng rồi, tết lại cho tớ đi."
Là chiếc vòng bình an tôi tết cho Nguyên nhưng bị Misu nhận vơ, cậu ấy vẫn luôn đeo, một bộ phận fan Nguyên vì thế mà ghét Misu thấu xương thấu tuỷ.
-"Đem đi mà nhờ người tặng cậu ý."
Tôi hơi dỗi, Nguyên cười cười.
-"Thì tớ đang nhờ đây!"
Hả? Sao Nguyên biết? Biết từ bao giờ? Nguyên biết là vòng của tôi nhưng vẫn đeo, cậu ấy...cậu ấy...là cố ý đeo chiếc vòng tôi tết! Đầu tôi nổ đánh đoàng, tay đưa qua thắt mấy sợi dây dù mà run run, má đã nóng nóng rồi, bị người ta véo càng nóng hơn.
-"Này...mấy tháng nghỉ hè ấy...cậu...cậu có nhớ ai không?"
Nguyên hỏi, nét mặt bối rối lạ thường.
Tôi ngượng, lắc đầu nguầy nguậy.
Nguyên lườm tôi, đoạn nói bâng quơ trước khi ra sân khấu tổng duyệt.
-"Còn tớ thì rất nhớ một người!"
Là ai cơ? Nhớ ai thì thổ lộ với người đó chứ, mắc mớ gì phải nói với tôi? Khi màn trình diễn kết thúc, Trường là người vào trong cánh gà đầu tiên, cậu ấy muốn giao dịch cùng tôi.
-"Tớ sẽ cho cậu biết lý do Nguyên Anh không bình chọn cho chiếc váy của cậu, bù lại, cậu gọi Mẫn Tiên ra quán trà sữa gần trường giúp tớ."
Tôi đồng ý liền, nhắn cho chị gái nói dối mình bị ngã, đang ngồi nghỉ ở quán trà sữa gần trường, chị nhận được tin nhắn lại rằng sẽ ra liền.
Trường hài lòng, đoạn làm bộ bí mật kéo tôi vào chỗ kín tiết lộ.
-"Vì người thắng cuộc được thưởng một chuyến du lịch xuyên Việt với nhà thiết kế nổi tiếng, anh Trọng Minh.
Misu mới đi hôm thứ hai đó, Thái ghen quá trời luôn...Nguyên Anh ý...tính còn ghê hơn cả Thái...cậu có nhớ cái hôm cậu xin vé cho anh iu của cậu..."
Trường chưa kịp nói hết câu thì bị Nguyên xoắn tai rõ mạnh rồi đuổi ra, mặt Nguyên lúc đó đỏ như cà chua luôn.
Đầu óc tôi hơi choáng váng, ấp úng hỏi lại bạn mình.
-"Thật không? Mấy điều Trường bảo ý?"
-"Không, vớ vẩn."
-"Vậy cậu bình chọn cho chiếc váy của Misu vì thấy váy tớ thiết kế xấu à?"
-"Ừ."
Hình như chưa ai dạy Nguyên về lời nói dối trắng thì phải.
Kể cả có bảo chiếc váy bồ công anh rất đẹp, tuy nhiên chưa xuất sắc được như chiếc váy cánh sen thì cũng có mất gì đâu? Cứ nhất thiết phải thành thật thế à? Cứ nhất thiết phải làm tôi đau lòng vậy sao?
-"Cho cậu này."
Nguyên dúi cho tôi một chiếc hộp, tôi đang buồn nên đẩy trả lại.
Cậu ấy cầm luôn tay tôi, chiếc hộp nhỏ xíu bị ép ở giữa hai tay, rồi Nguyên đưa tay của hai đứa thọc vào chiếc túi xách tôi đang đeo ngang hông, cố tình đẩy chiếc hộp ra, nhưng tay thì vẫn chưa rời khỏi, cứ siết siết, chặt chặt.
-"Đáng ghét!"
Tôi mắng, thái độ Nguyên dửng dưng, nhơn nhơn cầm nốt tay còn lại của tôi bỏ vào túi.
Nửa bực bội, nửa xấu hổ, tôi chỉ trích.
-"Cậu ép buộc con gái như thế là xấu tính."
-"Tớ không ép buộc con gái, cậu lấy chân đá vào chân tớ một cái thật mạnh thì tớ hứa sẽ buông tay."
Nguyên lý luận, tôi nhìn xuống chỗ cổ chân cậu ấy, vẫn còn lớp băng trắng do chấn thương luyện tập.
Là chấn thương nhẹ thôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi không nỡ.
Nguyên cười tủm tỉm, cậu ấy đứng ở góc khuất trong cánh gà với tôi mãi đến khi tới giờ vào trung tâm thành phố biểu diễn.
Tôi thì phải đợi một lúc mới dám ra, tại sợ bị phát hiện.
Hôm đó tôi còn phải ở lại duyệt tiết mục thả đèn trời, tận mười rưỡi mới về nhà.
Hồi ấy còn nhỏ thấy làm việc thế đã là vất vả lắm rồi, nhiều năm sau này, làm việc trong ngành giải trí mới biết thế chưa là gì.
Cái nghề này đôi khi chẳng theo giờ giấc cụ thể nào cả, có hôm quay tới hai giờ sáng, có hôm quay thâu đêm, thậm chí mồng một Tết dương lịch nhưng cả đoàn vẫn bàn luận rôm rả với nhau về các cảnh quay.
Còn chưa đầy hai tháng nữa là tới Tết âm, mấy năm trước tuy đón Tết xa quê nhưng ít ra còn có chú dì bên Pháp, năm nay, tôi thực chẳng biết khi Tết đến mình sẽ sum vầy cùng ai đây? Rồi hai bảy Tết còn đi đám cưới Nguyên nữa, còn phải chuẩn bị thật nhiều tiền mừng, càng nghĩ càng thấy nặng nề.
Tâm trạng ủ rũ như quả bóng xịt của tôi được thổi phồng lên chút ít khi có người khen phân đoạn kịch bản của buổi quay đêm qua rất hay.
Phân đoạn đó do tôi viết, người khen là nam chính của bộ phim này, nghệ danh của anh ấy là Ken.
Anh hơn tôi gần chục tuổi, mang phong thái chững chạc điềm đạm của người đàn ông trưởng thành, anh khiến tôi nhớ tới ba mình.
-"Kiều Anh viết tình cảm lắm, thế hệ các em bây giờ tài năng thật."
Anh ngồi dưới hiên nhà bắt chuyện với tôi.
Ken thân thiện với tất cả mọi người, đối lập với Nguyên, Nguyên chỉ thân thiện với fan thôi, còn với những người làm việc cùng, cậu ấy cực kỳ khó chiều.
Có thể cái tính cầu toàn đó là nguyên nhân vì sao cậu ấy vào ngành giải trí muộn hơn nhưng lại có được vị trí cao hơn.
-"Dạ, nhưng phân cảnh thành công chủ yếu vẫn nhờ diễn xuất xuất thần của anh mà."
Tôi lễ phép đáp, anh cười cười bảo.
-"Em khéo ăn khéo nói quá, xuất thần đến đâu thì cũng bị lu mờ thôi."
Tôi hiểu ý anh, từ ngày nhà sản xuất công