Chỉ cần một từ thôi, tớ hứa đấy! Quyền lựa chọn nằm trong tay cậu, cho dù tớ yêu cậu thật nhiều, cho dù tớ mong được ở bên cậu thật lâu hay hiện tại cậu là điểm tựa duy nhất của tớ, thì tớ, vẫn sẽ tôn trọng quyết định của cậu.
Kỳ hai năm lớp mười một là thời điểm nhà trường tổ chức các buổi giao lưu với cựu học sinh để chúng tôi bắt đầu có những định hướng nhất định trong việc chọn nghề nghiệp.
Tôi không có nhiều tài năng như các bạn học cùng lứa nên chỉ dự định rằng tương lai sẽ theo nghề biên kịch.
Ngoài ra tôi sẽ đi học thêm vài món nữ công gia chánh cho thật giỏi nữa, tôi muốn trở thành một người vợ tốt, được chồng yêu thương trân trọng.
Bạn bè nghe dự định toàn trêu tôi tính xa, có mỗi Nguyên là tỏ vẻ thấu hiểu, cậu ấy gật gù bảo.
-"Nếu vợ tớ đã cố gắng như vậy thì tớ cũng phải cố gắng mới được.
Cố gắng trở thành một người chồng tốt, là chỗ dựa cho vợ."
Gì vậy? Thính hả? Thính thật hay thính giả thế? Biết người ta cuồng cậu đến mức nào không? Thi thoảng cứ nhử nhử thế chịu sao nổi? Tim sắp tan ra rồi đây này, bắt đền đấy! Đầu tôi như một mớ bòng bong, còn Nguyên chỉ cười gian rồi chạy biến mất.
Dạo này cậu ấy bận lắm, tên tuổi lên như diều gặp gió, vừa giành giải dance bên châu Âu về thì được mời làm huấn luyện viên cho chương trình "Bước Nhảy Nhí".
Chỉ hai tuần sau Tết mà mình Nguyên trúng mười cái quảng cáo, bằng số quảng cáo P547 nhận được trong năm tháng.
Tuy nhiên điều gì cũng có hai mặt, càng hot thì lại càng lắm thị phi.
Âu cũng dễ hiểu, những người ghét Nguyên sao có thể vui vẻ khi chứng kiến cậu ấy thành công?
"Chương trình giẻ rách nên mới mời một thằng oắt con làm huấn luyện viên.
Nhảy như nó cháu tao cũng nhảy được.
Thằng này làm gì có tài cán gì, không nhờ scandal với Misu thì ai biết nó là ai đâu?"
"Phải đó, được cả đám fan trẩu tre vô học, thần tượng thối như "mít chó" hạng ba mà chúng tôn lên làm như sô cô la hạng nhất."
Như một thói quen, hễ idol bị ăn chửi thì fandom cũng không thiếu phần.
Thậm chí có những người còn giả làm fan Nguyên để đi gây chiến với các nghệ sĩ khác, đổ tiếng xấu cho cậu ấy.
Toàn những tin tào lao từ trên trời rơi xuống mà mọi người vẫn tin sái cổ.
Hết Võ Đình Nguyên Anh mua giải, hotboy nổi tiếng chơi thuốc cấm từ năm mười tuổi đến gia thế hiển hách của "huấn luyện viên dởm".
Đọc mấy bài kiểu đó tôi bực dễ sợ, ức chế nhất là có chị đăng bài về người cha thế lực đứng đằng sau ánh hào quang của con trai, thực sự điên lắm luôn, chẳng hiểu họ có lương tâm không nữa? Đến người đã khuất cũng không tha.
Lo lắng cho Nguyên nên tối tối tôi luôn nhắn tin chúc thần tượng ngủ ngon, có hôm cậu ấy nhắn lại, có hôm chỉ gửi icon phụng phịu làm nũng, cũng có hôm đợi mãi chả thấy trả lời gì cả, sáng ra tôi sốt ruột nhắn thêm.
"Cậu mệt không?"
Có người gửi icon gật gật, tôi lo lắng hỏi.
"Cậu muốn tớ giúp gì không?"
"Có, tớ muốn gặp cậu!"
Ngày hôm đó chỉ có tiết buổi chiều nên sáng tôi bắt xe buýt tới chỗ cậu ấy đang quay quảng cáo, chọn một góc khuất vắng người rồi nhắn tin cho Nguyên ra.
Cậu ấy đã không ngủ suốt mấy đêm liền, gương mặt lúc tẩy trang lộ rõ vầng thâm ở mắt.
Tôi mở nắp hộp gỏi cuốn mình chuẩn bị, cầm một cái đưa cho Nguyên.
-"Cố ăn lấy lại sức, bao giờ hết bận tớ cuốn cho hai ngàn năm trăm cái."
Nguyên cười, chắc cậu ấy vẫn nhớ chuyện đó, câu chuyện về một người trẻ con từng khẳng định rằng một cái gỏi người ta cuốn bằng một trăm cái tôi cuốn.
Cậu ấy ngoan ngoãn ăn hết đồ tôi làm, uống cạn cả bình nước trái cây tôi mang, cơ mà xong vẫn kêu mệt.
-"Phải làm sao đây? Hay xin đạo diễn cho về sớm?"
Tôi đề nghị, Nguyên lắc đầu bảo.
-"Không cần.
Nhưng nếu có thể ôm một ai đó thì tốt! Cậu đã nghe bao giờ chưa? Chiếc ôm sạc điện ấy!"
Tôi nghe rồi, tôi cũng cảm thấy có gì đó trong ánh mắt của cậu ấy, nhưng mà tôi sợ ăn dưa bở lắm, chẳng dám manh động đâu.
Hai má tôi nóng rực, Nguyên thấy tôi như con ngơ thì cụng trán rõ mạnh, đoạn đột ngột đưa tay ra ôm trộm tôi một cái, chỉ một cái thôi, ghì tôi hơi chặt, mặt dụi lên vai tôi, lúc buông ra còn lén thơm lên má tôi nữa, hại tôi u mê lú lẫn luôn à.
Suốt học kỳ hai năm đó, tôi với Nguyên thường xuyên trốn gặp riêng như vậy, những hành động vượt mức tình bạn của cậu ấy khiến tôi đã trộm nghĩ rằng Nguyên thích tôi.
Thần tượng của tôi thích tôi, crush của tôi thích tôi, tình đầu đơn phương của tôi thích tôi, còn điều gì tuyệt vời hơn thế? Có lẽ nếu như bức ảnh hai đứa tôi nắm tay nhau không bị rỏ rỉ trên mạng, chắc tôi sẽ vẫn mơ mộng hão huyền như thế.
-"Nguyên Anh, cậu thích Kiều Anh phải không?"
Một bạn hỏi trong buổi họp fan vào ngày đầu tiên của tháng sáu, Nguyên gật đầu.
Trái tim tôi sẽ nổ tung nếu như không bắt gặp ánh mắt sắc lạnh từ phía quản lý của Nguyên, ông ấy kiểu muốn băm sống tôi đến nơi, còn Nguyên thì vội vã trả lời.
-"Tớ thích tất cả các cậu!"
Câu nói đó như tiếng sấm nổ bùm trong đầu tôi.
Thì ra là vậy, hễ ai là fan thì Nguyên đều thích, và cậu ấy thích tất cả chúng tôi y như nhau.
Thì ra tôi cũng như bao người khác, chả có gì đặc biệt cả.
Trường P547 nhắn tin bảo Nguyên có chỗ khó xử, kêu tôi đừng giận cậu ấy.
Tôi nào có dám giận, dù sao người ta cũng chưa từng nói thẳng với tôi ba từ tớ thích cậu.
Người ta biết tôi là fan nên mới khó xử, mới phải lịch sự đối đãi.
Tự ái trong tôi trỗi dậy, nước mắt ở đâu mà lắm thế không biết? Tôi khóc ướt đẫm cả cái gối, khóc đến mức Mẫn Tiên điên tiết xông vào phòng, vừa véo má tôi vừa quát.
-"Câm ngay! Mi câm ngay cho tao! Nhức đầu!"
Từ vụ cãi nhau liên quan tới Alex chị cạch mặt tôi, suốt từ đầu kỳ hai thì đây là lần đầu tiên chị sang phòng tôi.
-"Mặc váy vào, tao đèo đi chơi!"
Mụ gầm gừ, tôi như con cún tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, ngoan ngoãn mặc váy, ngoan ngoãn ngồi sau xe đạp điện của Mẫn Tiên.
Năm nào ngày quốc tế thiếu nhi Tiên cũng mua cho tôi rất nhiều đồ, chỉ trừ năm đó, Tiên đưa tôi đi ăn kem rồi tâm sự một thôi một hồi.
-"Kiều Anh, chuyện cũ là tao sai.
Tao không nên trách mi khi Alex thích mi, nếu tao là đàn ông tao cũng thích mi, huống chi Alex...Thực tình Alex là một chàng trai xuất chúng, sau này mi thử hẹn hò với Alex xem.
Có thằng em rể giỏi như thế tao thấy còn hơn Nguyên Anh ý!"
Mụ nói mà mắt rơm rớm luôn, quen lâu rồi nên tôi biết đúng là Alex xuất chúng thực sự chứ không phải do Mẫn Tiên khoa trương.
Nhưng có điều Tiên không hiểu, Alex chỉ thích tôi giống cái cách anh trai thích em gái thôi.
Thích ở đây là yêu thích, quý mến chứ không phải tình cảm trái dấu giữa nam và nữ.
Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp nhau trên đại lộ Champs-Élysées, Alex đã nhận ra gương mặt tôi có vài nét giống đứa em gái xấu số của cậu ấy.
Alex chưa bao giờ kể với Mẫn Tiên về cô bé đó, nhưng lại nói tất cả với tôi, mỗi lần nhắc đến em ấy, ánh mắt Alex lại tràn ngập tự hào.
Cô bé đó thích mặc những chiếc váy kiểu giống tôi, hồi nhỏ thích thắt tóc bím, hay mày mò may váy búp bê giống như tôi, và đặc biệt, cô bé cũng không thể nghe được nhưng lại luôn nói với người xung quanh rằng mình bình thường, chỉ khác là, em ấy giờ đã là thiên thần ở thế giới khác rồi.
Vì ám ảnh về em gái nên Alex quan tâm tôi đặc biệt, cậu ấy luôn dặn tôi khi nào thấy cơ thể có biểu hiện lạ phải xin ba cho ra nước ngoài khám, nhỡ không phải khiếm thính thông thường mà mắc hội chứng bệnh lạ như em cậu ấy thì còn có phương án điều trị.
Bạn dặn dò như ông cụ non hại tôi cười ngất, mười mấy năm tôi vẫn sống khoẻ mà, thi thoảng nếu đeo máy lâu thì tai bị inh nhức, cũng bình thường chứ có gì ghê gớm đâu.
Càng tiếp xúc nhiều với Alex tôi càng hiểu được vị trí của Mẫn Tiên trong lòng cậu ấy.
Mặc dù bề ngoài hai người lạnh lùng chẳng thèm nói chuyện với nhau nhưng bất cứ khi nào Tiên nhắn tin, Alex đều nhắn lại ngay tức thì.
Alex rất hay càu nhàu "Chị gái cậu thật rách việc!", "Chị gái cậu đáng ghét chết mất!", "Ôi tớ điên với Tiên luôn rồi!",...nhưng kèm theo lời càu nhàu luôn là một nụ cười tủm tỉm, có khi chính Alex cũng không nhận ra, cậu ấy vui như nào mỗi lần chat với Mẫn Tiên.
"Hôm nay mồng một tháng sáu, Tiên được nhiều anh tặng hoa làm tớ ghen tị chết đi được.
Trường còn bao cả rạp phim cho chị ấy!"
Tôi cố ý nhắn tin thử lòng Alex, bạn đáp rất buồn cười.
"Tớ chúa ghét những đứa con gái lẳng lơ hay thả thính trai!"
Ghét thật sao? Ghét mà lúc sau đã thấy nhắn tin vào máy Tiên.
"Đi xem phim với trai mà kêu đi chơi với Kiều Anh, bốc phét!"
Mẫn Tiên cáu tiết phát livetream chị em tôi đi chơi làm bằng chứng.
Alex trách tôi nhưng tôi vô tội mà, tôi chỉ nói Trường bao cả rạp phim chứ đâu có nói Tiên đi xem phim với Trường, rõ là Alex tự suy diễn đấy chứ.
Nhiều lúc tôi cũng muốn như hai người đó bây giờ, sống với nhau ở một nơi xa xa lắm, chẳng có ai xen vào giữa họ, như cái cách Misu đang quấn lấy Nguyên của tôi.
Hai người lớn tướng ở trong bar buổi tối thứ bảy thì còn việc gì ngoài mần nhau chứ? Chắc cũng chả xem được tin nhắn của tôi đâu.
Vậy mà mới tầm chiều tôi còn tự tay giặt mấy cái áo sơ mi và quần âu cho người ta đó, thật rảnh quá mà.
Nhắc tới mới nhớ ra áo quần còn đang phơi ngoài dây, tôi vội vã chạy ra ban công rút đồ, vừa bước vào nhà thì gặp Nguyên mặt mũi hầm hầm, bực bội giật lấy đống đồ trong tay tôi rồi ném thẳng vào tủ, còn cẩn thận khoá cửa tủ luôn.
Xong xuôi quay ra quát tôi mới sợ chứ.
-"Cậu dọn đi đâu? Hả? Đêm hôm rồi cậu còn ôm quần áo định dọn đi đâu? Tớ nói cậu nghe không bao giờ có chuyện dễ dàng như thế!"
Ôm quần áo? Cái người này bị điên à? Ông tướng ơi tôi ôm áo quần của ông đấy ạ, mà sao hắn về nhanh vậy nhỉ? Không lẽ nhận được tin nhắn phóng về luôn?
-"Thì rõ là cậu đi bar với ai đó mà? Có người tâm sự rồi thì cần tớ làm gì nữa?"
Tôi trách xong thì quay người, còn giận nên nhìn cái mặt thấy ghét à.
Nguyên vòng tay qua ôm lấy eo tôi, cậy mạnh hơn tôi nên khống chế tôi, cứ thế vác tôi về phòng cậu ấy.
Ấm ức, tôi úp mặt xuống đệm.
Có người không tha lật người tôi về vị trí nằm ngửa, đoạn hôn chùn chụt lên môi tôi, bị tôi cắn cũng không buông, đùa tôi chán chê rồi mới thừa nhận buổi tối cậu ấy có qua bar xem quán