(*) Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ
_______
Editor: Song Ngư
Beta-er: Ngáo
___________
Sau khi hồi phủ, ban đêm Nhị phu nhân Quách thị dẫn Liêu thị và Lý Tương Như đi Xuân Huy Đường thỉnh an lão tổ tông.
Vừa lúc Tô Hi cũng ở đó, nàng ngồi sát cửa sổ nói chuyện với lão thái thái, trước mặt là một đĩa anh đào mới hái đầu mùa xuân, lão thái thái không thích ăn, nói là chua ê hết cả răng, nên đẩy cho Tô Hi.
Tô Hi một chút cũng không thấy chua, cũng không chấm đường, cứ một chốc thì lại ăn vài miếng. Từ sau khi nàng bỏ mấy món điểm tâm ngọt, trái cây mỗi mùa là niềm an ủi duy nhất của nàng.
Quách thị thỉnh an lão thái thái xong thì giới thiệu, "Mẫu thân, đây là Liêu thị thê tử của biểu đệ con dâu, còn đây là cháu gái họ Như tỷ nhi." Vừa nói vừa kéo tay Lý Tương Như đến trước mặt lão thái thái, cười nói: "Như tỷ nhi, nhanh tới thỉnh an lão tổ tông đi."
Lý Tương Như ngoan ngoãn uốn gối, "Tương Như gặp qua lão tổ tông, lão tổ tông phúc thọ an khang."
Lúc này, Lý Tương Như đã đổi thành một chiếc áo lụa đinh hương hoa văn màu tím, cùng với chiếc váy dài, so với lúc mới vào cửa thì tăng không ít thể diện, cử chỉ cũng rất có lễ, vừa nhìn thì như là một cô nương rất có giáo dưỡng.
Tô Hi từ trong lòng lão thái thái nghiêng đầu nhìn, không khỏi nhớ tới tình cảnh sau khi Lý Tương Như gả cho Đại ca, Đại ca công vụ bận rộn mấy ngày chưa về nhà, mà Lý Tương Như lại một lòng nghi ngờ huynh ấy bên ngoài tìm nữ nhân, ở trong viện nháo một hồi còn không nói, còn chạy đến chỗ của Ân thị khóc lóc ầm ĩ, hoàn toàn y hệt mấy mụ đàn bà đanh đá ngoài đầu đường xó chợ, làm Ân thị tức đến ngất xỉu, cũng làm Đại ca càng quyết tâm muốn hưu nàng ta.
Đáng tiếc Tô Hi không thể chờ đến lúc Đại ca hưu thê, bản thân nàng đã về lại năm 10 tuổi rồi.
Nhưng là cho dù Đại ca hưu Lý Tương Như cũng không thể xoá sạch những năm tháng thống khổ của huynh ấy. Mà ngọn nguồn của sự thống khổ, Tô Hi muốn cả đời này huynh ấy không phải chịu lấy nữa.
Lão thái thái đánh giá Lý Tương Như, gật đầu nói: "Đúng là một cô nương xinh đẹp."
Lý ma ma bên người lão thái thái đã chuẩn bị trước lễ gặp mặt, đưa đến trước mặt của Lý Tương Như, là một chiếc trâm bướm tơ vàng khảm bạch, cánh của con bướm được mài giũa rất tinh xảo, sinh động như thật. Lý Tương Như cúi đầu che dấu sự vui mừng trong mắt đi, uốn gối cảm tạ: "Đa tạ lão tổ tông."
Láo thái thái tất nhiên không bỏ lỡ biểu tình của Lý Tương Như, nhưng cũng không nói gì, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt: "Nếu là thân thích của tức phụ lão nhị, thì cứ lo chỗ ở đi, chỉ cần không có việc lớn gì thì trong phủ sẽ không làm phiền các người."
Lời này vừa là khách sáo vừa như cảnh cáo, để hai mẹ con nàng ta không nháo ra chuyện gì xấu.
Liêu thị liên tục đáp ứng.
Sau đó Liêu thị và Quách thị ngồi nói chuyện với lão thái thái, Tô Hi và mấy tiểu cô nương đi qua bên chỗ ngồi kia tán gẫu.
Tô Hi và Tô Lăng Dung không có gì để nói, cùng Lý Tương Như tự nhiên càng không có. Nhưng là từ nhỏ Ân thị đã giáo dưỡng nàng, trước mặt người khác phải thuận theo, mặc dù không thích cũng không được làm mất lễ nghĩa, để người ta chế giễu.
Đặc biệt là Tô Hi quá hiểu gương mặt thật chanh chua đanh đá của Lý Tương Như, đối với loại người này càng thêm chán ghét, nội tâm không muốn trở thành một loại người như nàng ta.
Cho nên cũng sẽ không quá thân thiết.
Tô Hi đẩy cái đĩa hoa sen sọc màu nhạt qua, giòn tan nói: "Ngũ tỷ tỷ và Như tỷ tỷ ăn anh đào đi."
Lý Tương Như so với Tô Hi lớn hơn 4 tuổi, xem nàng như là tiểu muội muội, "Đa ta Hi muội muội."
Tô Lăng Dung lại không cảm kích, cho rằng lão thái thái ngồi xa, không chú ý đến các nàng bên này, nên hừ lạnh, "Ai muốn ăn đồ thừa của người."
Nào biết lão thái thái tuy lớn tuổi, nhưng không phải người điếc, tự nhiên cũng nghe rành mạc. Lão thái thái buông chung trà trong tay, ngồi trên giường gọi, "Ấu Ấu.'
Tô Hi chạy đến trước mặt lão thái thái, ngoan ngoãn gọi, "Tổ mẫu."
Lão thái thái vuốt nụ hoa nhỏ trên đầu nàng, hiền lành nói: "Vẫn là Ấu Ấu của chúng ta hiểu chuyện, biết nhường thứ tốt cho tỷ tỷ." Ngụ ý chính là Tô Lăng Dung thân là tỷ tỷ, lại còn không hiểu chuyện bằng muội muội.
Sắc mặt của Quách thị hơi đổi.
Lão thái thái xưa nay không xem trọng tức phụ của lão nhị, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng ta quá thiển cận, lại hay ghen tị, quản thúc lão nhi dăm ba bữa cũng không dám quay lại viện, hai đứa nhỏ cũng bị nàng ta sủng đến không có quy củ, chỉ nói thêm mấy câu liền bảo không cần nàng ta hầu hạ nữa, tiền tống cổ nàng ta và Liêu thị về.
Người nhị phòng mới ra cửa liền gặp Tô Lễ từ ngoài tiến vào.
Tô Lễ tới là tìm Tô Hi, tên nhóc Tô Bách Vũ kia mở không được "Liên hoàn khoá Khổng Minh" mà Tô Hi cho nó, nên muốn nhờ Tô Hi nói cho hắn đáp án. Tô Lễ mới đi đến trước cửa, thì đụng phải một vị cô nương, hắn nhìn về phía Lý Tương Như, gật đầu sau đó vòng qua nàng ta đi vào nhà.
Lý Tương Như cho đến khi đi xa, trong đầu vẫn là ánh mắt Tô Lễ lúc nãy nhìn nàng ta, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng khí độ bình tĩnh ổn trọng của Tô Lễ, khắc thật sâu vào trong đầu nàng ta.
***
Ngày mùng tám, chính là ngày mừng thọ của lão thái thái.
Nhân lúc đầu năm Tô lão gia vừa mới lập công đánh lui sự xâm lấn của Bắc Địch, bảo vệ được bảy tám thành toà trì, nên Tô Thanh Ba được Hoàng Thượng ban thưởng 120 hộ thực đất và vô số vàng bạc châu báu. Hiện giờ Tô lão tướng quân ở trong chiều chạm tay đến là bỏng, người mượn cơ hội này hướng về Tô gia không ít, nên lễ mừng thọ năm nay của lão thái thái cực kỳ náo nhiệt, trước tiên là mời người tới phủ hát xướng ba ngày ba đêm, từ sáng đến tối, ê ê a a, Tô Hi nghe xong tai cũng phải mọc kén luôn.
Ngày này người tới phủ không ít, nghe nói Lư Dương Hầu phủ cũng tới.
Thê tử của Lư Dương Hầu chết khi còn trẻ, dưới gối chỉ có một nữ nhi tên là Lệ An Nghi, lớn hơn Tô Hi 8 tuổi, nhi tử chính là phu quân kiếp trước của Tô Hi-----Lệ Diễn.
Từ sau khi Tô Hi trọng sinh thì chưa gặp qua Lệ Diễn.
Đời trước Tô Hi thích Lệ Diễn, bởi vì hắn cao lớn anh tuấn, tính tình lại trầm ổn cẩn thận, đối với người không tiếp xúc nhiều với ngoại nam mà nói, loại nam tử như Lệ Diễn này rất dễ động tâm.
Lúc Ân thị nói với nàng về cuộc hôn nhân này, nàng không cự tuyệt, đỏ mặt cam chịu. Nhưng sau khi nàng gả cho Lệ Diễn, mới phát hiện quyết định lúc trước của mình qua