Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoVết thương của tiểu hồ ly Tuyết Từ đã lành rồi. Nhưng thật ra nó hiểu cách báo ân, biết được Tô Hi đã cứu nó nên đối xử với Tô Hi rất thân thiết, có một thời gian nó cứ quấn lấy Tô Hi, còn chiếm luôn cái ôm của Tô Hi, chiếm luôn cả vị trí của Vệ Phong.
Vệ thế tử lại xách nó ra khỏi lồng ngực của Tô Hi rồi nói: “Vết thương của nó lành rồi, khi nào nàng mới tiễn nó đi đây?”
Không phải Tô Hi không nghĩ đến vấn đề này, nhưng không biết có phải hồ ly nghe hiểu được thế nào mà mỗi lần nàng có suy nghĩ đó, là nó lại nhìn nàng với ánh mắt đáng thương, nhìn đến nỗi nàng không đành lòng. Nàng chần chừ một lát, mở to mắt nhìn về phía Vệ Phong, nói: “Đình Chu biểu ca, chúng ta không thể giữ nó lại sao?”
Vệ Phong không hề châm chước đáp: “Không thể.” Hắn nói xong thì thấy cô nương kia ủ rũ gục đầu xuống, hắn bèn đổi giọng điệu khác và nói: “Ấu Ấu, bây giờ nàng đang có thai, không nên nuôi mấy động vật như này.”
Chuyện này nàng đã hỏi Chu đại phu rồi, Chu đại phu bảo chỉ cần tắm rửa cho tiểu hồ ly sạch sẽ thì không sao cả. Có điều Tô Hi suy nghĩ, vì sự an toàn, Vệ Phong nói không phải không có lý, đứa con trong bụng nàng vẫn quan trọng hơn.
Nàng do dự hồi lâu, sau đó mới tiếc nuối nói: “……Được rồi.”
Vì vậy, hai người chọn một ngày đi xe ngựa lên biệt viện núi Long An một chuyến, thả tiểu hồ ly về lại đỉnh núi.
Tuyết đọng trên đỉnh núi còn chưa tan, xung quanh trắng xoá. Tuyết Từ trở nên nơi quen thuộc nên hơi kích động, chạy hai vòng xung quanh cây mai Hoàng Hương. Sau đó, nó như cảm thấy có gì không đúng, bèn quay đầu nhìn thì thấy Tô Hi đã lên xe ngựa. Nó vội vàng chạy về phía của Tô Hi, nhưng xe ngựa đã chầm chậm chạy xuống dưới chân núi.
Tuyết Từ đuổi theo đằng sau xe ngựa, để lại dấu chân lộn xộn trên nền tuyết. Nó chạy về phía xe ngựa rồi kêu một tiếng, âm thanh hơi buồn bã.
Có lẽ nó không biết tại sao mình lại bị vứt bỏ.
Tô Hi vén một góc màn lên nhìn, cái mũi cay cay, hốc mắt cũng ửng đỏ, trong lòng thì cảm thấy cực kỳ có lỗi. Nàng cúi đầu dụi mắt, bởi vì nàng đã đồng ý với Vệ Phong sẽ không nuôi Tuyết Từ nên bây giờ cũng không thể hối tiếc được.
Nhưng cả đoạn đường đi, nàng đều gục đầu xuống, ỉu xìu buồn bã.
Dáng vẻ thất vọng như thế khiến người ta không thể chịu nổi. Đi được nửa đoạn đường, Vệ Phong bất đắc dĩ vén màn lên rồi nói: “Dừng xe.”
Tô Hi ngước mắt lên nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy đầy sự khó hiểu và mong đợi: “Đình Chu biểu ca?”
Vệ Phong dựa vào vách xe, vắt chéo hai chân, như không quan tâm nói: “Nếu nàng muốn nuôi Tuyết Từ thì cũng được.”
Hai mắt Tô Hi sáng lên, vui vẻ hỏi: “Thật ạ?” Nàng vội vàng ôm eo của hắn, cong môi, ngọt ngào làm nũng: “Thiếp biết chàng tốt nhất mà.”
Cô nương này đúng là học được mấy trò ranh mãnh. Nàng biết hắn thích kiểu này, nên lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần nàng làm nũng là hắn lại mềm lòng.
Vệ Phong nâng cái gáy nàng lên rồi cúi đầu hôn xuống, bắt lấy lưỡi nàng dây dưa. Từ sau khi Tô Hi có thai, hai người cũng chưa quan hệ. Ba tháng đầu rất bất lợi với thai nhi, bây giờ đã qua ba tháng, một khi chạm vào thân thể mềm mại của nàng thì hắn lại không nhịn được.
Một lúc lâu sau, Vệ Phong mới buông lưỡi nàng ta, sau đó nhấm nháp đôi môi của nàng nói: “Sau này nàng không thể chơi với nó hơn nửa canh giờ.”
Tuyết Từ có thể giao cho đám nha hoàn nuôi, nhưng có phải nửa canh giờ quá ít rồi hay không? Tô Hi thương lượng: “Một canh giờ có được không?”
Vệ Phong không nói gì. Nàng thấy hắn vén màn lên, định kêu xa phụ chạy tiếp, bèn vội vàng nắm lấy tay của hắn và nói: “Được, được, thiếp đồng ý, chỉ nửa canh giờ được chưa.”
Lúc này ánh mắt của Vệ Phong mới thả lỏng, nói với Thường Lộc đứng ngoài: “Đưa con hồ ly kia trở về.”
Cứ như vậy, cuối cùng tiểu hồ ly Tuyết Từ cũng được giữ lại.
*
Mấy ngày tiếp theo, Vệ Phong đều không ở trong phủ.
Chiêu Nguyên Đế có ý muốn để Vệ Phong phụ giúp việc nước, trong việc mọi việc bận rộn mà hắn cũng mới bắt đầu nên thường bận bịu đến tận nửa đêm.
Tô Hi có thai nên vô cùng ham ngủ, có đôi khi nàng không chờ được hắn mà rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi trước. Ban ngày Vệ Phong lại thức dậy sớm, nàng vừa mở mắt thì hắn đã vào cung, hai người vốn không thấy mặt nhau.
Nếu không phải ngày nào trên đầu giường cũng có xiêm y mà hắn thay ra, thì Tô Hi còn tưởng rằng đã vài ngày hắn không về nhà rồi.
Tô Hi tính toán, đã bốn năm ngày nàng chưa gặp Vệ Phong.
Còn chưa phải lên làm Hoàng Đế mà đã bận rộn vậy rồi, nếu sau này làm Hoàng Đế, chẳng phải ngay cả thời gian ở cùng nàng cũng chẳng có sao? Tô Hi phiền muộn chống cằm, nghĩ thầm đêm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải chờ Vệ Phong trở về, hắn bận rộn như vậy không biết thân thể có chịu nổi không?
Đến buổi tối, Tô Hi dùng xong bữa tối, sau khi tắm rửa xong thì đến thư phòng chọn một quyển sách, ngồi trên giường đợi Vệ Phong về.
Nàng mặc một chiếc áo sam màu trắng bạc và quần ống rộng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu anh đào hoạ tiết hoa sen của hàng thêu Tô Châu. Nàng đợi cả hai canh giờ, Mặt Trăng bên ngoài đã ngả về Tây mà vẫn chưa thấy Vệ Phong về.
Nàng buồn ngủ đến độ ngáp ngắn ngáp dài, Ngân Nhạn không nhìn nổi nữa, bèn khuyên nhủ: “Hay là tiểu thư đi nghỉ sớm đi, không phải chỉ mình người cần nghỉ ngơi đâu, đứa bé cũng phải nghỉ ngơi nữa.”
Tô Hi miễn cưỡng mở mắt ra, buồn ngủ đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Nàng nói: “Nhưng nếu ta ngủ rồi thì sẽ không gặp được Vệ Phong, đã mấy ngày ta không gặp hắn rồi.” Nàng cũng nhớ hắn mà.
Cho dù Ngân Nhạn và Ngân Hạc khuyên thế nào thì nàng đều cố chấp ngồi trên giường đợi Vệ Phong về. Tận cho đến khi trời sáng, Tô Hi cũng không đợi được Vệ Phong.
Cả đêm hắn không về nhà.
Tô Hi không ngủ cả đêm, đã không chịu nổi rồi mà ngã lên giường. Lúc gần ngủ nàng còn không nhịn được mà suy nghĩ, Vệ Phong không về nhà mà không sai người nói với nàng một tiếng, làm nàng uổng công đợi cả đêm…Thật là.
Nàng ngủ một mạch đến chập tối, ánh nắng chiều xuyên qua ngạch cửa sổ khắc hoa đi vào phòng, cả phòng tối mờ. Tô Hi không thở nổi, nàng xoay người thì phát hiện mình được Vệ Phong ôm vào trong lòng.
Hắn về từ lúc nào vậy? Tô Hi chớp mắt, vốn định đẩy hắn ra nhưng thấy hắn ngủ say, bên dưới đôi mắt là một quầng đen nhạt, thế là bàn tay lập tức dừng giữa không trung. Đêm qua hắn không ngủ ngon sao? Vẫn luôn ở trong cung sao?
Nàng giơ tay lên, không nhịn được mà vuốt ve đôi mắt của hắn, lúc ngủ Vệ Phong rất yên lặng, còn điềm đạm hơn nhiều so với ban ngày, nhưng gương mặt vẫn tuấn tú như cũ.
Tô Hi đang nhìn, người trước mặt bỗng mở mắt ra.
Tay nàng cứng ngắc, như có tật giật mình rút tay về.
Vệ Phong vừa tỉnh giấc, có lẽ tinh thần còn chưa tỉnh táo nên theo quán tính ôm nàng thêm chặt hơn, chân dài gác lên người nàng, giọng nói trầm thấp: “Nghe nha hoàn bảo cả đêm qua nàng không ngủ?”
Tô Hi gật đầu, hắn lại hỏi: “Đợi ta sao?”
Tô Hi vẫn gật đầu. Ngay sau đó, nàng bỗng bị hắn đánh một cái lên mông, nàng nũng nịu hét lên: “Sao chàng lại đánh thiếp?”
Vệ Phong chợt xoa mông cho nàng, thật ra lực tay của hắn không mạnh, chỉ dùng một chút sức mà thôi. Hắn dỗ dành: “Lần sau nàng nhớ ngoan ngoãn ngủ đi. Nếu mà để ta biết nàng lại không ngủ cả đêm thì ta sẽ nghiêm trị bốn nha hoàn bên cạnh nàng đấy.”
“Còn không phải do chàng cả đêm không về sao……..”