Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoVệ Chiêu Chiêu đã từng gặp Lữ Giang Hoài.
Hôm ấy Vệ Chiêu Chiêu đến chùa Tĩnh Nguyên thăm mẫu thân Viên thị thì đúng vào lúc bà ta lên cơn bệnh. Đồ đạc trong phòng bị vứt tứ tung, còn Viên thị thì ôm một chiếc hộp tử đàn bỗng khóc nức nở rồi nói sảng. Nếu ai đến gần bà ta thì sẽ bị bà ta đánh và mắng. Hai nha hoàn hầu hạ cũng đều bị bà ta cào đến bị thương, cho dù có cho thêm bạc cũng không chịu ở lại hầu hạ bà ta.
Vệ Chiêu Chiêu vất vả lắm mới dỗ Viên thị nghỉ ngơi được. Hai nha hoàn kia hầu hạ không chu toàn, vì thế nàng ta cầm giấy bán thân của bọn họ bán cho mấy kẻ buôn người, sau đó định ghé chợ phía Tây mua hai ma ma lớn tuổi khác. Lúc nàng ta trên đường đến chợ phía Tây, mặt trời ngả về phía Tây, chiều hôm dần buông, nàng ta nghe thấy có tiếng người cầu cứu bên ngoài xe ngựa nên vén màn lên xem thử, thì thấy một kẻ buôn người bắt cóc đưa con của một phu nhân. Người phụ nhân đứng sau đuổi theo, bọn buôn người chạy trốn rất nhanh, chỉ một lát là đã lẩn vào trong đám đông.
Chuyện này xảy ra như cơm bữa ở chợ phía Tây, một mặt Vệ Chiêu Chiêu tiếc nuối thay cho người mẫu thân ấy, nhưng một mặt lại không muốn ra tay giúp đỡ.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Huống hồ, một cô nương gia như nàng ta cũng chẳng giúp gì được.
Ngay trong lúc người phụ nhân kia tuyệt vọng khóc lớn, một nam tử mặc trường bào màu xanh đen xoay người nhảy xuống từ lầu hai của khách điếm, chỉ mấy bước đã vọt tới trước mặt của kẻ buôn người kia, sau đó so vài chiêu rồi dễ như trở bàn tay mà bắt lấy gã. Vỏn vẹn chỉ trong một cái chớp mắt.
Người phụ nhân kia chạy tới bế đứa bé lên, không ngừng nói cảm ơn với y. Lúc đó Vệ Chiêu Chiêu không nghe rõ y đáp thế nào. Nàng ta nhìn y đứng giữa ánh chiều tà, sau lưng là ánh sáng màu cam ấm áp, gương mặt y góc cạnh lạnh lùng nhưng lại rất tuấn tú. Vóc dáng y cao lớn, trên mặt là một nụ cười khiêm tốn, tuy có phong phạm của võ tướng nhưng lại không thấy thô tục chút nào.
Vệ Chiêu Chiêu ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, tận cho đến khi y chào tạm biệt người phụ nhân, bóng dáng dần xa thì nàng ta mới hoàn hồn.
Từ sau lần đó, Vệ Chiêu Chiêu thường hay nhớ tới y.
Sau khi biết y là Đại công tử của phủ Uy Viễn Tướng quân, nàng ta lập tức không thể kìm nén được nữa, vì vậy mới kêu dì ba đặc biệt từ Thanh Châu tới Kinh thành.
Vệ Chiêu Chiêu trở lại phòng, không để ý mà đùa nghịch bình gốm tráng men ngọc màu xanh hoạ tiết hoa hồng. Hôm đó nàng ta đứng từ xa nhìn y, nhưng y lại không để ý đến mình. Dì ba chỉ nghe được là y còn chưa đính hôn, cũng không biết trong lòng y có cô nương mình thích chưa? Nếu y thấy mình thì có thể thích mình hay không? Chỉ cần nghĩ thế thôi mà nàng ta đã không kìm được mà đỏ mặt.
Có thể lấy một nam tử oai phong chính nghĩa như thế, được y cưng chiều thì nhất định sẽ có cảm giác cực kỳ an toàn.
Vệ Chiêu Chiêu ở bên này suy nghĩ miên man, Lữ Giang Hoài bên kia lại hoàn toàn không hay biết, vẫn đang chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của mẫu thân Lục thị.
Đến ngày sinh nhật của Lục thị, phủ Uy Viễn Tướng quân cũng chưa mời nhà nào, chỉ có vài vị phu nhân có quan hệ tốt với Lục thị ghé sang. Tô Hi đang do dự có nên đi hay không, hôm nay Vệ Phong không vào cung mà kêu người sắp xếp xe ngựa, định đến phủ Uy Viễn Tướng quân. Sau khi Tô Hi nghe xong thì nhanh chóng đến trước mặt Vệ Phong và nói: “Thiếp cũng đi nữa.”
Vệ Phong là đến tìm Uy Viễn Tướng quân bàn bạc chuyện công, huống hồ hắn cũng không hi vọng Tô Hi tiếp xúc với Lữ Giang Hoài, vì thế hắn khẽ búng trán nàng, nói: “Nàng đi làm gì? Ngoan nào, ở nhà chờ ta. Tiệc sinh nhật có rất nhiều người, lỡ như đụng vào nàng bị thương thì làm thế nào?”
Tô Hi chu miệng: “Thiếp cũng có phải làm bằng giấy đâu, sao dễ bị thương được chứ? Hơn nữa, không phải Chu đại phu từng nói ra ngoài đi dạo sẽ có lợi cho thân thể sao? Ngày nào thiếp cũng ở nhà sẽ buồn chán chết mất.” Nàng bước lên, nắm bàn tay của Vệ Phong rồi đan mười ngón tay vào nhau, ngửa đầu nói: “Thiếp sẽ không nói chuyện với Lữ đại ca đâu, đã lâu rồi thiếp không gặp Xu tỷ tỷ. Đình Chu biểu ca, chàng dẫn thiếp đi đi, có được không?”
Nàng vừa nói vừa mong đợi, hai mắt trong veo lấp lánh nhìn hắn. “Có được không?”
Vệ Phong bị nàng nhìn đắm đuối không thể chống đỡ được, cuối cùng trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, bất đắc dĩ nói: “Nếu đi thì nàng không được ầm ĩ, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.”
Đây là đồng ý rồi. Tô Hi vui vẻ, nói: “Thiếp sẽ không ầm ĩ đâu.”
Hai người lên xe ngựa, đến phủ Uy Viễn Tướng quân. Vệ Phong đến sảnh trước tìm Uy Viễn Tướng quân Lữ trì bàn bạc chút việc, còn Tô Hi đến hậu viện để chúc mừng sinh nhật Lục thị.
Vệ Chiêu Chiêu cũng cùng tới với Đàm Viên thị, không thể không nói Đàm Viên thị cũng có chút bản lĩnh, tới Kinh Thành chỉ vỏn vẹn có mấy ngày mà đã giao thiệp được với phu nhân Tướng quân rồi.
Phu nhân Tướng quân Lục thị gặp được Vệ Chiêu Chiêu, cười khen: “Cô nương phủ Tấn Vương đều rất xinh đẹp, khiến người ta hâm mộ không thôi.”
Bà ấy nói xong thì nhìn về phía Tô Hi, nụ cười vẫn không đổi: “Tương lai Vệ thiếu phu nhân sinh tiểu thế tử chắc chắn sẽ rất đẹp đây.”
Lúc nãy khi Tô Hi vừa tiến vào thì Lục thị rất kinh ngạc. Dù sao Tô Hi đã là Nhị phẩm quận phu nhân, phủ Tấn Vương lại là hoàng thân quốc thích, có thể đến tham dự tiệc sinh nhật này quả thật là rất nể mặt bà ấy rồi. Bà ấy sợ chiêu đãi không chu toàn, nghe bảo lúc trước nữ nhi Lữ Huệ Xu có quan hệ rất tốt với Tô Hi, nên vội kêu Lữ Huệ Xu đến ngồi nói chuyện với Tô Hi.
Tô Hi cười, không trả lời.
Lữ Huệ Xu thấy ở đây nhiều người nên nói với mẫu thân Lục thị một tiếng, sau đó dẫn Tô Hi đến sân sau.
*
“Ấu Ấu, nếu không phải muội đến đây thì nương tỷ sẽ không cho tỷ ra đâu…….Muội không biết gần đây tỷ buồn thế nào đâu, ra cổng thôi mà cứ như ra khỏi lao ngục vậy đó, ngày nào cũng phải thêu hoa, đọc sách rồi viết chữ, uầy……..Tỷ buồn đến độ muốn bệnh luôn rồi.” Lữ Huệ Xu dẫn Tô Hi đến đình giữa hồ ở hậu viện, nàng ấy nhìn phong cảnh trên mặt hồ rồi phiền muộn nói.
Tô Hi ngồi sau chiếc bàn đá, rót trà cho hai người rồi nói: “Xu tỷ tỷ đừng nghĩ như thế, Lục phu nhân cũng là vì tỷ mà thôi. Thật ra đọc sách viết chữ cũng có thú vui riêng của nó, nếu tỷ có thể tĩnh tâm được thì sẽ phát hiện cái hay trong đó thôi.” Nàng nói xong thì suy nghĩ rồi bổ sung: “Nếu không muội cho tỷ mượn mấy quyển sách thú vị để tỷ xem nhé?