Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoVệ Uyên đã về trước hai ngày rồi, tuy nhiên lúc về cũng không báo cho bất kỳ ai biết.
Y xin nghỉ với Chiêu Nguyên Đế, cuộc săn bắt đã kết thúc, dọc đường đi có Ngự Lâm Quân hộ giá nên cũng không cần y phải đi theo, vì thế Chiêu Nguyên Đế phê chuẩn cho y nghỉ. Lúc y trở về thì cửa thành đã đóng, nhưng tướng sĩ bảo vệ thành nhận ra y nên mới cửa thành cho y.
Đêm nay giông bão, sấm chớp ầm ầm. Mưa xuân đắt như dầu, nhưng rất hiếm khi thấy mưa tầm tã như thế.
Vệ Uyên đi vào phủ Dự Vương, người gác cổng thấy thế bèn vội bước tới bung dù, kinh ngạc hỏi: “Sao Thế tử gia lại về lúc này?”
Ngay cả khi đã đội mũ nhưng người Vệ Uyên vẫn ướt đẫm. Y không trả lời mà đi vào trong sân, đúng lúc một tia sét từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng hai tròng mắt trầm lặng của y.
Hạ nhân tưởng y muốn nghỉ ở viện ngoài, dù sao cũng trễ thế này rồi, mấy vị trong viện chắc chắn đã ngủ rồi. Không nghĩ tới Vệ Uyên lại đi vào cổng hai, bước lên hành lang, sau đó phủi những giọt nước trên áo choàng, không hề có cảm xúc mà nói: “Đến Bảo Tương Trai.”
Bảo Tương Trai là chỗ ở của Phó Nghi, phía Tây Nam của phủ Tấn Vương. Sau khi Vệ Uyên nói xong thì hạ nhân cầm đèn có hơi kinh ngạc. Dù sao Thế tử gia cũng rất ít khi tới đầy chứ đừng nói gì đêm hôm khuya khoắc mới trở về. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, Thế tử phu nhân là chính thê, Thế tử gia muốn tới lúc nào mà chả được.
Vệ Uyên đi vào Bảo Tương Trai, ngoài cửa Lăng Hoa có hai nha hoàn mặc xiêm y màu xanh đứng canh gác, còn trong phòng thì đã tắt đèn tối thui.
Trong đó có một nha hoàn đang ngủ gật, bỗng bị nha hoàn kia huých một cái, vừa ngước mắt lên thì thấy Vệ Uyên, vội vàng tỉnh táo lại. Hai người đứng lên, khó tin nói: “Thế tử gia, người, người về rồi ạ.”
Vệ Uyên bước đến hành lang, nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Y thấy trong phòng không có tiếng động thì hỏi: “Phu nhân ngủ rồi sao?”
Nha hoàn gật đầu, nói: “Phu nhân dùng xong bữa tối thì nghỉ ngơi, để nô tỳ vào đánh thức phu nhân dậy…..”
“Không cần.” Vệ Uyên cản nha hoàn kia lại, giơ tay đẩy cửa Lăng Hoa ra, không quan tâm nói: “Ta tự vào.”
Cửa bị đẩy ra vang lên tiếng “kẽo kẹt” không lớn không nhỏ, trong tiếng mưa rơi càng thêm không rõ ràng.
Vệ Uyên đi vào phòng trong, chỉ thấy tấm màn màu tím trên giường đã được thả xuống, che kín mít cảnh tượng bên trong. Vẻ mặt y không đổi, nhưng trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo không dễ phát hiện. Y không thay quần áo trên người, cứ để mặc nước mưa lạnh dính vào xiêm y như, nhiệt độ trong phòng cũng vì y đến mà đã giảm hẳn xuống. Y đi đến mép giường, không hề do dự mà vén màn lên——
Phó Nghi ngồi bên trong, mái tóc xoã xuống, có lẽ vừa tỉnh giấc, trên người khoác chiếc áo choàng màu nho thêu vàng, nhìn cực kỳ uể oải. Lúc nàng ta thấy Vệ Uyên thì đôi mắt trợn tròn, còn hơi kinh ngạc, nhưng lại không hề hoảng sợ, biểu cảm rất hợp ý người, nàng ta hỏi: “Thế tử gia, sao chàng lại trở về lúc này? Không phải chàng bảo chập tối hôm sau mới đến nhà sao?”
Nàng ta nói xong, bỗng thấy cả người Vệ Uyên ướt đẫm, bèn nhanh chóng xuống giường, kêu nha hoàn chuẩn bị nước ấm và xiêm y sạch, “Để thiếp đi nấu cho chàng chén trà gừng nhé, chàng thay bộ xiêm y này ra trước đi, không thôi lát sẽ bị cảm lạnh đấy……”
Nàng ta còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Uyên ngăn lại.
Hai con ngươi lạnh lẽo của Vệ Uyên lướt qua giường, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng ai.
Phó Nghi hỏi: “Thế tử gia, sao thế ạ?”
Vệ Uyên dời mắt đi, lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, hiếm khi nói: “Không có gì.”
“Vậy thiếp đi nấu chén trà gừng cho chàng nhé.” Phó Nghi nói.
Biểu cảm của nàng ta quá mức tự nhiên, không hề có gì khác thường, nếu không phải bàn tay trái siết chặt lấy áo choàng trên người thì ắt hẳn sẽ khiến người ta tin rằng nàng ta cũng bình tĩnh như vẻ ngoài.
Vệ Uyên gật đầu. Nhưng khi Phó Nghi đi ngang qua người, y bỗng sầm mặt xuống, rút thanh kiếm dài trên eo ra rồi vung tay lên, tàn ác ném về phía bức bình phong bằng gỗ tử đàn khảm ngà voi. Trong chớp mắt, bức bình phong bị thanh kiếm dài đâm thủng, dính chặt với bức tường đằng sau.
Chỉ thấy một bóng người loé lên sau bức bình phong, ngay sau đó thì nhảy ra bục cửa sổ rồi trốn vào trong màn đêm.
“Người đâu!” Vệ Uyên bỗng quát lớn, nói: “Đuổi theo cho ta!”
Nói vậy là Vệ Uyên đã chuẩn bị trước khi đến rồi. Bảo Tương Trai không có thị vệ, nhưng khi Vệ Uyên ra lệnh thì lập tức có mấy nam tử mặc xiêm y màu đen âm thầm từ trong bóng tối nhảy ra, sau đó đuổi theo bóng dáng vừa rồi.
Sắc mặt Phó Nghi tái nhợt, nụ cười đoan trang khi nãy cuối cùng cũng không thể giữ được nữa.
*
“Đây là cái gì?”
Vệ Uyên vạch áo choàng trước người Phó Nghi ra, vẻ mặt tối sầm, giọng nói thì thấp đến đáng sợ, cả người toả ra sự lạnh lẽo. Gương mặt y rắn rỏi, hai hàng lông mày sắc bén, gương mặt vốn dĩ đã nghiêm nghị nay trở nên càng thêm rét lạnh. Y nhìn chòng chọc vào các dấu đỏ trên ngực và cổ của Phó Nghi, khó trách vừa rồi nàng ta che kín mít đến thế, bị người ta hôn thành như vậy, dấu hôn, dấu cắn không sót chỗ nào, đúng thật là không thể để y thấy được. Y cười mỉa, “Đừng nói với ta ngươi lại bị dị ứng đậu thận.”
Phó Nghi mím chặt môi ngồi trên giường, không nói tiếng nào.
Đã tới bước này rồi, nàng ta cũng không còn gì để nói nữa. Nàng ta không nghĩ tới lần này Vệ Uyên về sớm là đã lên kế hoạch từ lần y bắt đầu nghi ngờ nàng ta. Chỉ là nàng ta không ngờ y có thể nhẫn nại lâu đến thế, khiến nàng ta cứ tưởng là đã che giấu thành công rồi nên cũng không hề đề phòng nữa.
Sau đó y cho nàng ta một đòn trí mạng.
Vệ Uyên xoay người, lấy một miếng giẻ cháy xém trên mép chậu than, đúng là bộ xiêm y nhuyễn yên la mà Phó Nghi hay mặc. Bây giờ chỉ còn lại một góc nhỏ, chắc là đã vội vàng ném bỏ đi. Trên xiêm y đó dính cái gì…..Không cần nói cũng biết.
Mu bàn tay đang siết chặt vải lụa của Vệ Uyên nổi gân xanh, y quay về mép giường, không hề thương tiếc mà đẩy Phó Nghi lên giường, sau đó luồn tay vào dưới váy nàng ta, bên trong ướt