Editor: Song NgưHai đứa nhỏ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra mà chỉ bình tĩnh lộ ‘cậu bé’ trước mặt Tô Hi, nó nắm bàn tay mềm mại mập mạp lại, đứa bên trái khẽ đá vào cái chân bé xíu như củ sen, nhắm mắt ngủ ngon lành; đứa bên phải thì ngoan ngoãn hơn, không lộn xộn như vậy. Tô Hi sợ tụi nhỏ bị lạnh nên nhanh chóng quấn người tụi nó lại lần nữa, nhưng vẫn không kìm được mà ngắm tụi nó thêm vài lần.
Kỳ lạ thật, trong bụng nàng bỗng nhảy ra hai chú khỉ con.
Xấu thì hơi xấu, bây giờ chưa nhìn rõ ngũ quan thế nào, không biết tụi nó giống ai. Tô Hi không chê ghét tụi nó, nàng nghe mẫu thân Ân thị nói đứa bé mới sinh ra đều như thế, sau này lớn lên sẽ nẩy nở thôi. Nàng nhìn tụi nhỏ, trong lòng không biết có mùi vị, nàng cũng không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ hỏi Vệ Phong: “Đình Chu biểu ca, đứa nào là đứa lớn ạ?”
Vệ Phong chỉ đứa ngoan nhất, nói: “Đứa bên phải sinh sớm hơn hai khắc.”
Vậy đứa nghịch ngợm này là đứa thứ hai sao. Theo quy định của Hoàng thấy, vì để tránh sau này huynh đệ tranh chấp và mưu nghịch soán ngôi nên người thừa kế của Hoàng thất không thể là song sinh. Vậy đứa thứ hai phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đưa cho người khác, hoặc là….Ban chết sao?
Đầu ngón tay vuốt ve gương mặt của đứa nhỏ của Tô Hi khẽ run, đứa nhỏ mới sinh xong nên còn rất yếu ớt, môi hơi tái, hai mắt cũng hơi ửng đỏ. Giọng điệu của nàng vừa rung vừa kiên định đến lạ thường: “Thiếp không muốn đưa thằng bé cho người khác đâu.”
Vệ Phong thấp giọng “Ừ” một tiếng, cũng không phản bác.
Tô Hi mím đôi môi hồng hào, cố nén sự đau khổ, “Cũng không thể để nó…..”
Nàng hé miệng vài lần nhưng vẫn không thốt lên được cái từ “Chết” kia. Nhưng Vệ Phong lại như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn ngồi ở mép giường, dịu dàng nói: “Được.”
Tô Hi không yên tâm, lại nói: “Cũng không thể giao nó cho người khác nuôi được.”
Vệ Phong gật đầu, “Được.”
Tô Hi ngẩng đầu lên: “Thiếp hi vọng tụi nhỏ có thể lớn lên khoẻ mạnh và bình an.”
Nàng nói gì Vệ Phong cũng đồng ý, bất kể nàng nói gì hắn cũng nói được.
Tô Hi chớp mắt, nàng hơi khó hiểu, sao hắn dễ nói chuyện vậy? Thường trong tình huống thế này, không phải rất phiền phức sao? Huống hồ hắn cũng sắp lên ngôi rồi, nếu những ngôn quan kia biết chuyện thì sao có thể buông tha cho hắn được? Nàng duỗi tay nắm lấy bàn tay của Vệ Phong, “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Vệ Phong trở tay cầm lấy tay của nàng, không hề hoảng loạn như nàng, hắn cúi đầu xuống nhìn hai đứa bé, còn ngón trỏ của một tay khác cong lên khẽ vuốt cái mũi nhỏ của tụi nó, trấn an nói: “Ấu Ấu, nàng nhìn kỹ tụi nhỏ xem.”
Tô Hi không rõ nguyên do. Đứa nhỏ mới sinh ra đều như nhau cả, khuôn mặt đỏ hồng, cả người nhăn nhúm, vừa nhỏ vừa xấu, hơn nữa vừa rồi do căng thẳng nên Tô Hi không để ý kỹ, vừa nhìn thì chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ giống nhau như đúc. Bây giờ nàng nghe Vệ Phong nhắc nhở thì mới nghiêm túc, cẩn thận xem tụi nhỏ lần nữa.
Chỉ thấy môi của đứa nằm bên phải mỏng hơn, khẽ mím lại, hơi giống dáng vẻ của Vệ Phong khi xụ mặt. Đứa bên trái thì giống Tô Hi hơn, có lẽ là lúc trong bụng mẹ không giành được với ca ca nên gầy hơn một xíu. Còn những cái khác thì không thể nhìn ra được, đôi mắt của hai đứa cũng chưa mở ra, đang ngủ ngon lành trong tã lót, hoàn toàn không biết nương của tụi nó đang buồn rầu vì mình.
Tô Hi khẽ nhếch môi, ngay cả sự khác biệt nhỏ này cũng khiến nàng vui vẻ không thôi. Nàng bỗng ngẩng đầu lên, hai đôi mắt mở to hệt như sao trời trên mặt hồ tĩnh lặng, sáng ngời đến động lòng người, “Không giống sao ạ?”
Vệ Phong cong môi, duỗi tay sờ đầu của nàng, “Bây giờ còn nhỏ nên chưa nhìn ra được, chờ sau này xem. Có điều ta nghe bà đỡ nói nếu lúc này có thể nhìn ra được vài điểm khác nhau như vậy thì sau này chắc chắn sẽ càng khác hơn nữa.”
Sau khi mấy bà đỡ làm xong việc, Vệ Phong sai người đưa cho họ một khoản tiền rồi đưa họ về quê. Bây giờ thế cục chưa rõ, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Hai đứa nhỏ không thể lớn lên giống nhau, chủ yếu vì sợ sau này chúng sẽ tranh quyền đoạt thế. Nếu bây giờ hai đứa không giống nhau, vậy có phải mọi chuyện sẽ giải quyết tốt rồi không? Tô Hi lo lắng nhìn Vệ Phong, hi vọng hắn có thể cho nàng một câu trả lời khẳng định.
Vệ Phong không để nàng thất vọng, nói: “Nàng yên tâm, nhìn khác nhau thì tốt hơn so với giống nhau. Ấu Ấu, nàng còn nhớ những gì ta đã nói không? Bất kể là trai hay gái, ta đều sẽ bảo vệ mẹ con nàng bình an. Bây giờ nàng chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc thân thể, còn những chuyện khác cứ giao cho ta là được.”
Tô Hi nhìn hắn, chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi: “Nhưng mà……Đình Chu biểu ca định giải quyết thế nào? Có thể ảnh hưởng bất lợi với chàng không?”
Vệ