Editor: Song Ngư | Beta-er: Ngáo“Đúng vậy ạ.” Vệ Phong gật đầu, thẳng thắn đáp.
Chiêu Nguyên Đế buông tấu chương, dựa trên long ý, ánh mắt sâu xa nhìn hắn, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Vệ Phong khẽ cụp mắt, không hề hoảng loạn. Giống như đối với hắn mà nói có hai đứa con trai cũng không khác gì với một đứa, trong lòng hắn đã có quyết định, huồng hồ hắn cũng đã đồng ý với Tô Hi rằng sẽ không để Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ chịu bất kỳ tổn thương nào.
Chiêu Nguyên Đế ho khan một tiếng, đơn giản đi thẳng vào vấn đề, “Ngươi nên biết con trai song sinh là chuyện phiền phức trong hoàng thất. Tương lai sau khi trẫm thoái vị, nếu ngươi muốn lập Thái Tử thì hai đứa nhỏ này chỉ có thể giữ lại một đứa.” Ông nói xong bèn ngước mắt lên nhìn Vệ Phong, suy tư một lúc mới hỏi, “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, hai đứa này muốn giữ đứa nào?”
Sắc mặt Vệ Phong không đổi, giọng nói trầm xuống, “Thần muốn giữ cả hai đứa.”
Chỉ thấy Chiêu Nguyên Đế cười, sau đó nghiêm túc nói: “Trẫm chỉ cho ngươi chọn một đứa.”
Vệ Phong yên lặng không nói nhưng bàn tay trong tay áo âm thầm siết chặt lại.
Một tháng qua tuy hắn ít ở chung với Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ, nhưng lần nào trở về nhà thì Tô Hi đều kêu nhũ mẫu ôm hai đứa tới, sợ hắn không thân thiết với hai đứa nên bắt hắn phải lần lượt ôm cả hai đứa. Hai đứa bé không chịu nằm yên, cái miệng nhỏ thường tè dầm lên người hắn, tuy hắn ghét nhưng dù sao cũng là con mình, vẫn còn nhỏ, quan trọng hơn là Tô Hi thích, xem hai đứa như bảo bối.
Nếu hai đứa có chuyện gì thì Tô Hi sẽ không chấp nhận được, càng sẽ không tha thứ cho hắn.
Hồi lâu sau, Vệ Phong vẫn nói câu kia: “Thứ thần không thể chọn lựa được. Thần muốn giữ cả hai đứa.”
Chiêu Nguyên Đế nhìn hắn, cuối cùng đứng lên, vừa đi ra vừa nói: “Trẫm cho ngươi ba ngày suy nghĩ, đến lúc đó bất kể thế nào cũng phải cho trẫm một đáp án. Cho dù trẫm không ép ngươi, nhưng đợi sau khi người lên ngôi thì những ngôn quan trên triều cũng sẽ ép ngươi phải lựa chọn.” Ông đi đến cửa, suy nghĩ một lúc rồi đi về phía Chiêu Dương Điện, “Đi thôi, cùng trẫm đến xem hai đứa bé.”
Lúc đến Chiêu Dương Điện, Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đang năm ngủ ngoan ngoãn trên giường ấm La Hán.
Chiêu Nguyên Đế đưa tay qua nhìn, đứa lớn Trĩ Ngôn mặt mày sáng sủa giống Vệ Phong; đứa em Trĩ Ngữ ngũ quan xinh xắn, nhìn giống Tô Hi hơn. Ông không nói gì, chỉ kéo tã lót ngay ngắn lại cho hai đứa, sau đó ngồi đằng trước nói chuyện với Hoàng Hậu.
Tô Hi không biết Hoàng đế thảo luận chuyện gì với Vệ Phong. Sắc mặt của Vệ Phong như thường nhưng chỉ cần chớp mắt là nàng có thể nhìn thấy áp lực ẩn sâu trong người hắn.
Chiêu Nguyên Đế không nhắc đến chuyện đặt tên cho Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ mà chỉ hỏi thăm vài câu. Sau khi dùng cơm trưa xong thì Tô Hi và Vệ Phong cáo từ ra cung.
“Đình Chu biểu ca, Bệ hạ nói gì với chàng vậy?” Trên đường trở về, Tô Hi nghiêng đầu hỏi.
Vệ Phong nắm tay cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng bao bọc đầu ngón tay của nàng, ung dung nói: “Bệ hạ hỏi ta trong thành đã tu sửa đến đâu rồi, lại nói đến chuyện ban thưởng lần trước ta có công đàn áp bọn phản tặc.”
Tô Hi mím môi, nhắc nhở: “Bệ hạ không nhắc đến chuyện đặt tên cho Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ sao?”
Vệ Phong hơi khựng lại, chợt duỗi tay xoa mang ta của nàng, như không có chuyện gì mà nói: “Có lẽ là Bệ hạ quên, lần sau ta vào cung sẽ hỏi lại người.”
Tô Hi khẽ gật đầu, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.
*
Buổi tối, Tô Hi tự mình tắm cho hai đứa. Vừa mới vào thu nên trong phòng có đốt địa long, hai đứa bé trắng nõn mềm mại được nha hoàn nhẹ nhàng ôm lên, Tô Hi lấy một chiếc khăn mềm thấm nước lau người cho hai đứa.
Đứa em Trĩ Ngữ thích tắm nhưng đứa lớn Trĩ Ngôn lại không thích, chỉ thấy một đứa cười ngây ngô, còn một đứa khẽ nhăn mặt. Tô Hi không nhịn được giơ tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Trĩ Ngữ khiến nó cười càng phấn khích, hai đôi chân củ sen đạp nước làm bắn nước lên mặt đứa lớn Trĩ Ngôn. Cuối cùng đứa lớn không chịu nổi nữa mà oà khóc, uống một hớp nước tắm của đứa em.
Tô Hi nhanh chóng ôm Trĩ Ngôn từ trong nước lên, dùng khăn bông bọc lấy người nó, khẽ vỗ lưng nó và nói: “Ây da, Trĩ Ngôn không khóc, cục cưng ngoan. Có phải con không thích tắm không? Không thích tắm sẽ bẩn lắm, mẫu thân không thích đứa bé bẩn đâu.
Trĩ Ngữ bên kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nó ngửa đầu nhìn đứa lớn lại nhìn mẫu thân, sau đó dừng cười.
Vệ Phong đứng bên cạnh bức bình phòng tử đàn, nhìn cảnh này hồi lâu cũng không cử động.
Sáng hôm nay, hắn lập tức vào cung.
Chiêu Nguyên Đế ngồi sau bàn, phê duyệt xong một quyển tấu chương mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Trẫm nhớ rõ hôm nay không gọi ngươi vào cung. Sao, có chuyện gì sao?”
Vệ Phong gật đầu: “Hôm qua Bệ hạ kêu thần về suy nghĩ, thần đã nghĩ kỹ rồi.”
Chiêu Nguyên Đế “ồ” một tiếng, không nghĩ hắn suy nghĩ nhanh như vậy, dù bận rộn vẫn thong thả hỏi: “Phải không, đã nghĩ kỹ giữ đứa nào chưa? Hôm qua trẫm thấy hai đứa của ngươi cũng không tệ, rất xinh xắn, đúng là khó lựa chọn.”
Biết rõ là khó lựa chọn nhưng vẫn vứt cho hắn câu hỏi này.
Ánh mắt của Vệ Phong lạnh nhạt, nói chuyện chậm rãi, lộ ra vẻ kiên trì không thể lay chuyển. “Nếu ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà không thể giữ được con mình thì thần tình nguyện không ngồi lên chức vị đó.”
Hắn nói xong, trong Ngự Thư Phòng không một tiếng động.
Chiêu Nguyên Đế siết tấu chương trong tay, sắc mặt sa sầm, vẻ mặt không rõ ràng. Hồi lâu, ông mới ném tấu chương, nhìn Vệ Phong bên dưới, vừa bất đắc dĩ vừa khó chịu: “Ngươi dám uy hiếp trẫm?”
Vệ Phong nói: “Thần chỉ việc nào ra việc đó.”
Chiêu Nguyên Đế trừng mắt nhìn hắn một lúc rồi xua tay nói: “Thôi, thôi. Đợi sau khi ngươi đăng cơ thì tự đi nói chuyện với mấy ngôn quan đó, trẫm mặc kệ.”
Trong lòng Vệ Phong thả lỏng, mặt không đổi sắc, “Đa tạ bệ hạ đã thành toàn.”
Trước khi đi thì Chiêu Nguyên Đế gọi hắn lại, ném cho hắn một túi lụa màu đỏ thêu vàng, “Ngươi mở ra nhìn thử đi.”
Vệ Phong tháo túi lụa ra, lấy tờ giấy bên trong ra xem, vừa nhìn thì thấy trên đó có hai cái tên ——
Vệ Trí Hành, Vệ Trí Luật.
*
(Từ đoạn này mình không tìm được raw, nên chỉ chuyển ngữ dựa trên convert, độ chính xác sẽ không cao như phần trên)
Cuối cùng Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ cũng có tên. Hai đứa bé dường như có linh cảm, biết được thoát được một kiếp nạn nên tối đó tụi nó rất ngoan, đứa lớn thì yên lặng ngậm tay nhỏ của mình, còn đứa em thì chỉ chớp đôi mắt nhìn.
Lúc Vệ Phong trở về, Tô Hi đã nhìn ra hắn không thích hợp. Vất vả lắm mới dỗ được hai đứa đi ngủ, sau đó nàng đến thư phòng tìm hắn.
Vốn Vệ Phong không định nói những việc này với nàng để nàng khỏi nghĩ nhiều, nhưng hắn không chịu được sự năn nỉ ỉ ôi của nàng, cuối cùng vẫn nói rõ cho nàng nghe. Sau khi Tô Hi nghe xong thì đứng bên cạnh một lúc lâu, sau đó mới yên lặng vòng ra đằng sau Vệ Phong, vươn tay ôm lấy cổ của hắn, tựa cằm lên vai hắn, nói bằng giọng mũi: “Đình Chu biểu ca, sau này thiếp sẽ đối xử với chàng rất tốt rất tốt.”
Nàng biết hắn có thể đi đến hôm nay cũng không dễ dàng, nhưng vì hai đứa bé mà hắn tình nguyện từ bỏ vị trí kia.
Vệ Phong cười khẽ, duỗi tay giữ gáy nàng lại, sau đó quay đầu hôn lên gương mặt nhỏ của nàng, “Lời này nghe quen vậy, có phải trước đây tiểu cô nương nào đó từng nói rồi không nhỉ?”
Lúc đó hai người đến chùa Đại Từ khấn Bồ Tát, nàng đột nhiên nói “Sau này sẽ không cáu giận với hắn nữa”, ai ngờ quay đầu lại thì đánh hắn một cái. Bây giờ Vệ Phong không dám tin lời nàng nói nữa.
Tô Hi lẩm bẩm, cánh tay nhỏ càng siết chặt cổ của hắn lại, “Lần này thiếp nói thật đấy.”
Vệ Phong suýt nữa nghẹt thở, hắn ho khan một tiếng, ôm cô nương đằng sau lên trước, khều cái mũi nhỏ nàng và nói: “Nàng không cần làm gì hết. Ấu Ấu, để ta đối với nàng tốt là được.” Mỗi lần hắn nhớ lại cảnh tượng nàng đứng trên tường hôm ấy đều sợ hãi hoảng hốt không thôi.
Một lát sau, Vệ Phong ôm eo nàng, bàn tay luồn vào dưới chiếc áo ngắn màu